Công nghệ
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Mẫn Tuế buông bút vẽ xuống,ệnHaiNămSauMangConĐiNhậnThâam lịch hôm nam lịch hôm nayam lịch hôm nay、、
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Mẫn Tuế buông bút vẽ xuống,ệnHaiNămSauMangConĐiNhậnThâam lịch hôm nay đá rơi dép rồi nằm xuống giường, cậu ngáp một cái, cũng không biết bác sĩ kê cho cậu thuốc gì mà bây giờ vô cùng buồn ngủ. Vừa chạm vào gối là cậu buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, nặng nề ngủ thiếp đi.
Chờ khi cậu tỉnh dậy đã không biết là mấy giờ rồi, đầu óc mê man hỗn loạn, chậm một lúc mới xỏ dép xuống tầng.
Dưới tầng một có tiếng nói, có nữ có nam. Mẫn Tuế đứng ở chiếu nghỉ cầu thang giữa tầng hai và tầng một ló đầu ra ngoài xem.
Lục Nhiên Trí và cu nhóc đã về. Cu nhóc được một người phụ nữ trung niên xa lạ ôm trong lòng, Lục Nhiên Trí ngồi một bên, trên một cái ghế sô pha khác có một người đàn ông trung niên đang ngồi.
Ai đấy nhỉ? Mẫn Tuế tò mò dòm xuống.
Lục Nhiên Trí như cảm ứng được điều gì, bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn về phía tầng hai, bắt gặp ánh mắt của Mẫn Tuế.
Mẫn Tuế lập tức rụt đầu lại, đang muốn về phòng nằm tiếp, vừa mới xoay người thì sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân lên tầng. Tiếp đó lại nghe thấy tiếng Lục Nhiên Trí vang lên: “Dậy rồi à?”
Mẫn Tuế dừng chân xoay người lại, cười hì hì nhìn Lục Nhiên Trí, đảo mắt một vòng, “Vừa mới dậy. Cái đó, không phải tôi cố ý nhìn trộm mọi người đâu nhớ, anh đừng có mắng tôi.”
Lục Nhiên Trí buồn cười nhìn cậu, đi đến trước mặt Mẫn Tuế, sờ thử trán cậu, cảm thấy không nóng nữa thì mới yên lòng.
“Bố mẹ anh đang ở dưới, muốn gặp họ một chút không?” Trong giọng của Lục Nhiên Trí mang ý hỏi. Anh không ép Mẫn Tuế phải xuống gặp bố mẹ Lục, nếu Mẫn Tuế nói không muốn gặp thì anh sẽ tìm một lý do giải thích cho bố mẹ.
“Nếu tôi không muốn gặp thì sao?” Mẫn Tuế thận trọng mở miệng hỏi.
“Vậy thì không đi, anh nói em không khỏe, đang nghỉ ngơi.” Lục Nhiên Trí nói.
Mẫn Tuế suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Nếu họ không thích tôi và Mẫn Diệc, liệu có đuổi ba con tôi ra ngoài không?”
Hồi Mẫn Tuế bốn tuổi bố mẹ đều không còn, vì thế cậu được đưa đến viện mồ côi. Nhiều năm sống ở viện mồ côi khiến cậu đã quên mất những tháng ngày sống chung với bố mẹ là như thế nào. Hơn nữa, đôi vợ chồng kia lại là bố mẹ của Lục Nhiên Trí.
“Không đâu, họ rất tốt.” Lục Nhiên Trí xoa ót cậu.
Mẫn Tuế hơi do dự, cuối cùng cũng gật đầu.
Lục Nhiên Trí dắt lấy tay cậu. Mẫn Tuế hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn bàn tay của hai người đang nắm lấy nhau, sau một hồi mới nói: “Anh không cần dắt tay tôi đâu.”
“Ngoan.” Lục Nhiên Trí không buông tay, dắt Mẫn Tuế xuống tầng.
Mẫn Tuế: “…” Được thôi, cậu câm miệng.
Bố mẹ Lục đồng thời ngẩng đầu lên thì thấy con trai nhà mình đang dắt tay một cậu chàng trẻ tuổi đi xuống. Hai người thầm kinh ngạc.
“Bố mẹ, đây là Mẫn Tuế, là ba của Mẫn Diệc.” Lục Nhiên Trí giới thiệu Mẫn Tuế với bố mẹ, lại quay sang Mẫn Tuế giới thiệu bố mẹ: “Tuế Tuế, họ là bố mẹ anh, em cũng có thể gọi họ là bố mẹ.”
Lần này không chỉ có bố mẹ Lục, ngay cả Mẫn Tuế cũng sợ hãi nhìn Lục Nhiên Trí. Đại ca ơi, anh có biết mấy lời này của anh có ý tứ thế nào không?
“Bố mẹ, con định sang tháng sẽ cùng Tuế Tuế đi đăng ký kết hôn.” Lục Nhiên Trí nói tiếp.
Mẫn Tuế là người trong cuộc bày tỏ, sao chuyện này cậu lại không biết hả?
Vẻ mặt Lục Nhiên Trí dửng dưng, tựa như những lời anh nói chỉ đơn giản như một câu “Tôi ăn cơm rồi” vậy.
Mẫn Tuế nuốt nước bọt, dưới cái nhìn chòng chọc của bố mẹ Lục mà Mẫn Tuế tách khỏi Lục Nhiên Trí một bước nhỏ, biểu cảm như có chút bất an: “Chào hai bác ạ.”
Nhìn dáng vẻ câu nệ của Mẫn Tuế, bố mẹ lục liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ có phải họ làm cho người ta sợ rồi không.
“Mẫn Tuế phải không? Chào cháu. Nghe Nhiên Trí nói cháu bị bệnh, giờ đã khá hơn chút nào chưa?” Mẹ Lục dịu dàng hỏi thăm.
Mẫn Tuế gật đầu, “Khỏe nhiều rồi ạ, cháu cảm ơn.”
Cu nhóc thấy ba đến, vô cùng phấn chấn vươn tay nhỏ ra với cậu, “Bá ba, ôm!”
Mẫn Tuế nhìn cu nhóc, lại quay đầu nhìn Lục Nhiên Trí. Cuối cùng hỏi Lục Nhiên Trí: “Tôi ôm nhóc được không?”
“Được, không lo lây sang con đâu.” Lục Nhiên Trí nhéo cổ Mẫn Tuế một cái, mềm mịn, cảm giác rất rất tốt.
Mẫn Tuế nghe thấy Lục Nhiên Trí có thể bế cu nhóc được, nhanh chân đi tới ôm lấy cu nhóc đang ở trong lòng mẹ Lục. Sau đó ngồi xuống một bên, cách mẹ Lục một khoảng đủ hai người ngồi.
Lục Nhiên Trí liền ngồi xuống chính giữa, tựa hồ ngồi sát bên Mẫn Tuế.
Chờ khi cậu tỉnh dậy đã không biết là mấy giờ rồi, đầu óc mê man hỗn loạn, chậm một lúc mới xỏ dép xuống tầng.
Dưới tầng một có tiếng nói, có nữ có nam. Mẫn Tuế đứng ở chiếu nghỉ cầu thang giữa tầng hai và tầng một ló đầu ra ngoài xem.
Lục Nhiên Trí và cu nhóc đã về. Cu nhóc được một người phụ nữ trung niên xa lạ ôm trong lòng, Lục Nhiên Trí ngồi một bên, trên một cái ghế sô pha khác có một người đàn ông trung niên đang ngồi.
Ai đấy nhỉ? Mẫn Tuế tò mò dòm xuống.
Lục Nhiên Trí như cảm ứng được điều gì, bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn về phía tầng hai, bắt gặp ánh mắt của Mẫn Tuế.
Mẫn Tuế lập tức rụt đầu lại, đang muốn về phòng nằm tiếp, vừa mới xoay người thì sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân lên tầng. Tiếp đó lại nghe thấy tiếng Lục Nhiên Trí vang lên: “Dậy rồi à?”
Mẫn Tuế dừng chân xoay người lại, cười hì hì nhìn Lục Nhiên Trí, đảo mắt một vòng, “Vừa mới dậy. Cái đó, không phải tôi cố ý nhìn trộm mọi người đâu nhớ, anh đừng có mắng tôi.”
Lục Nhiên Trí buồn cười nhìn cậu, đi đến trước mặt Mẫn Tuế, sờ thử trán cậu, cảm thấy không nóng nữa thì mới yên lòng.
“Bố mẹ anh đang ở dưới, muốn gặp họ một chút không?” Trong giọng của Lục Nhiên Trí mang ý hỏi. Anh không ép Mẫn Tuế phải xuống gặp bố mẹ Lục, nếu Mẫn Tuế nói không muốn gặp thì anh sẽ tìm một lý do giải thích cho bố mẹ.
“Nếu tôi không muốn gặp thì sao?” Mẫn Tuế thận trọng mở miệng hỏi.
“Vậy thì không đi, anh nói em không khỏe, đang nghỉ ngơi.” Lục Nhiên Trí nói.
Mẫn Tuế suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Nếu họ không thích tôi và Mẫn Diệc, liệu có đuổi ba con tôi ra ngoài không?”
Hồi Mẫn Tuế bốn tuổi bố mẹ đều không còn, vì thế cậu được đưa đến viện mồ côi. Nhiều năm sống ở viện mồ côi khiến cậu đã quên mất những tháng ngày sống chung với bố mẹ là như thế nào. Hơn nữa, đôi vợ chồng kia lại là bố mẹ của Lục Nhiên Trí.
“Không đâu, họ rất tốt.” Lục Nhiên Trí xoa ót cậu.
Mẫn Tuế hơi do dự, cuối cùng cũng gật đầu.
Lục Nhiên Trí dắt lấy tay cậu. Mẫn Tuế hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn bàn tay của hai người đang nắm lấy nhau, sau một hồi mới nói: “Anh không cần dắt tay tôi đâu.”
“Ngoan.” Lục Nhiên Trí không buông tay, dắt Mẫn Tuế xuống tầng.
Mẫn Tuế: “…” Được thôi, cậu câm miệng.
Bố mẹ Lục đồng thời ngẩng đầu lên thì thấy con trai nhà mình đang dắt tay một cậu chàng trẻ tuổi đi xuống. Hai người thầm kinh ngạc.
“Bố mẹ, đây là Mẫn Tuế, là ba của Mẫn Diệc.” Lục Nhiên Trí giới thiệu Mẫn Tuế với bố mẹ, lại quay sang Mẫn Tuế giới thiệu bố mẹ: “Tuế Tuế, họ là bố mẹ anh, em cũng có thể gọi họ là bố mẹ.”
Lần này không chỉ có bố mẹ Lục, ngay cả Mẫn Tuế cũng sợ hãi nhìn Lục Nhiên Trí. Đại ca ơi, anh có biết mấy lời này của anh có ý tứ thế nào không?
“Bố mẹ, con định sang tháng sẽ cùng Tuế Tuế đi đăng ký kết hôn.” Lục Nhiên Trí nói tiếp.
Mẫn Tuế là người trong cuộc bày tỏ, sao chuyện này cậu lại không biết hả?
Vẻ mặt Lục Nhiên Trí dửng dưng, tựa như những lời anh nói chỉ đơn giản như một câu “Tôi ăn cơm rồi” vậy.
Mẫn Tuế nuốt nước bọt, dưới cái nhìn chòng chọc của bố mẹ Lục mà Mẫn Tuế tách khỏi Lục Nhiên Trí một bước nhỏ, biểu cảm như có chút bất an: “Chào hai bác ạ.”
Nhìn dáng vẻ câu nệ của Mẫn Tuế, bố mẹ lục liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ có phải họ làm cho người ta sợ rồi không.
“Mẫn Tuế phải không? Chào cháu. Nghe Nhiên Trí nói cháu bị bệnh, giờ đã khá hơn chút nào chưa?” Mẹ Lục dịu dàng hỏi thăm.
Mẫn Tuế gật đầu, “Khỏe nhiều rồi ạ, cháu cảm ơn.”
Cu nhóc thấy ba đến, vô cùng phấn chấn vươn tay nhỏ ra với cậu, “Bá ba, ôm!”
Mẫn Tuế nhìn cu nhóc, lại quay đầu nhìn Lục Nhiên Trí. Cuối cùng hỏi Lục Nhiên Trí: “Tôi ôm nhóc được không?”
“Được, không lo lây sang con đâu.” Lục Nhiên Trí nhéo cổ Mẫn Tuế một cái, mềm mịn, cảm giác rất rất tốt.
Mẫn Tuế nghe thấy Lục Nhiên Trí có thể bế cu nhóc được, nhanh chân đi tới ôm lấy cu nhóc đang ở trong lòng mẹ Lục. Sau đó ngồi xuống một bên, cách mẹ Lục một khoảng đủ hai người ngồi.
Lục Nhiên Trí liền ngồi xuống chính giữa, tựa hồ ngồi sát bên Mẫn Tuế.
1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

-
Kèo vàng bóng đá KF Tirana vs Bylis, 00h00 ngày 27/3: Tin vào chủ nhà
2025-03-27 17:49
-
Điểm chuẩn vào Học viện Nông nghiệp Việt Nam cao nhất 24 điểm theo xét tuyển học bạ
2025-03-27 17:23
-
Tin tặc đang lợi dụng Covid
2025-03-27 16:52
-
439 sự cố tấn công mạng vào các hệ thống tại Việt Nam trong tháng 5/2020
2025-03-27 16:15



- Nhận định, soi kèo U19 Latvia vs U19 Tây Ban Nha, 21h00 ngày 25/3: Khó có bất ngờ
- Danh sách trúng tuyển Trường Đại học Sư phạm Kỹ thuật TP.HCM 2022
- Fed có thể tiếp tục cắt giảm lãi suất trong tháng 12
- Huyện Mỹ Đức: Diện mạo đô thị thay đổi rõ rệt nhờ xây dựng nông thôn mới
- Nhận định, soi kèo Triều Tiên vs UAE, 01h15 ngày 26/3: Tạm biệt Triều Tiên
- Xem điểm chuẩn, điểm trúng tuyển các trường đại học 2018 trên cả nước
- Cô gái liệt 2 chân do mắc chứng dị dạng mạch máu tủy sống hiếm gặp
- Maroon 5 sẽ biểu diễn tại đại nhạc hội 8Wonder, Phú Quốc United Center
- Nhận định, soi kèo Uganda vs Guinea, 23h00 ngày 25/3: Khó cho khách

关注微信公众号,了解最新精彩内容