Thời sự

Truyện Cho Em Gần Anh Thêm Chút Nữa

字号+ 作者:NEWS 来源:Nhận định 2025-03-26 18:44:32 我要评论(0)

Nếu em gặp anh sớm hơn và nhận ra em yêu anh nhiều hơn một cách sớm nhất thì anh... có yêu em không?bóng đâbóng đâ、、

Nếu em gặp anh sớm hơn và nhận ra em yêu anh nhiều hơn một cách sớm nhất thì anh... có yêu em không?ệnChoEmGầnAnhThêmChútNữbóng đâ Chẳng bao giờ tôi hạnh phúc! Chưa bao giờ tôi hạnh phúc! Những thứ hạnh phúc và niềm vui trong tôi không phải chỉ là ngắn ngủi mà nó còn là giả dối và ảo tưởng vô cùng...

Khi tôi mua một cái áo, tôi thấy nó đẹp và thật hợp với mình... Tôi bỏ tất cả số tiền còn lại trong túi ra để mua nó, dù biết rằng nó thật đắt với cái giá cắt cổ như vậy... Nhưng... tôi vẫn mua... Sự lựa chọn sai lầm, vì tôi chỉ mua về để cầm chứ không bao giờ mặc... Chỉ để ngắm chứ chẳng phải để dùng... Số tiền mất đi lãng phí còn tôi chẳng có được cái gì, ngoài sự đáp ứng nhu cầu nhìn ngắm trong thoáng chốc...

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Tình yêu của tôi cũng vậy... Chúng tôi yêu nhau cứ như cách tôi mua đồ, anh chọn tôi và tôi chọn anh – một tình yêu mong manh chỉ đơn thuần phục vụ cho việc làm cảnh... Cái giới hạn yêu đương mong manh gắn kết bởi trách nhiệm của kẻ mua và món đồ người đó có... Sẽ đi đến đâu? Sẽ đi đến đâu? Sẽ đi đến đâu?

...

Nhiều khi, tôi cảm giác như mình là một thứ công cụ tình dục, phục vụ nhu cầu tối thiểu của giống đàn ông trong người yêu tôi...

Một tuần chúng tôi gặp nhau hai lần... ở trên giường...

Khi tôi buồn, khi tôi khóc, khi tôi ốm, khi tôi mệt mỏi... Anh chỉ dừng lại sự quan tâm ở mức độ... nhắn tin...

Ví dụ nếu tôi nói: "Anh à, em mệt quá! Nhớ anh lắm!"... Anh sẽ nhắn lại đại để và chung chung như thế này: "Khổ thân vợ yêu thế, vợ yêu mệt thì về nhà nghỉ đi."

Cái tôi cần, không phải là sự "khổ thân" và một vài câu nói, tôi cần "sự xuất hiện"... thì câu trả lời lại luôn là: "Anh bận"... hoặc "không được, em buồn cười nhỉ?"

Lần nào gặp nhau cũng chỉ để làm tình... Như một tướng quân... Anh lâm trận và rút lui mau lẹ...

Nhưng tình yêu có phải lúc nào cũng chỉ toàn là tình dục đâu? Nó cần sự quan tâm và ủ ấp khi mùa đông, hơi gió mát khi mùa hè... Tình yêu là chiếc khăn tay lau nước mắt đầm đìa... Là chìa khóa mở nhanh những cánh cửa đóng khép... là phép mầu xóa tan mọi niềm đau và xua đi mau mệt nhọc... Tình yêu là khi tôi khóc... là khi tôi mệt nhọc... hình ảnh anh len lỏi trong trí óc, và bàn tay anh bên cạnh xóa tan mọi nhớ mong...

Liệu cứ như thế này... Lúc nào tôi sẽ ra đi...

Chúng tôi yêu nhau vì cái gì? Hay chỉ là bên nhau vì đã quá quen cái cảm giác có nhau bên cạnh? Tôi còn trẻ và tôi muốn sống vui vẻ... không phải ủ dột một cách ngu dốt thế này...

Nhưng mặc cho tôi vùng vẫy trong mớ suy nghĩ ấy... cuộc sống tôi vẫn ngày từng ngày trôi đi y như vậy...

...

Tháng tư thời tiết chuyển mùa, Hà Nội lúc nóng như lửa, lúc mưa lạnh và gió đập mạnh đến tím người...

Tháng tư Hà Nội chuyển mùa và tôi chuyển đổi...

Tôi ghét cái cảm giác tôi một mình nếu kéo còn người yêu tôi cứ ù lì chỉ biết nghĩ đến bản thân mà không hề biết ân cần vun vén cho chúng tôi... Tôi biết những điểm đến của anh hàng đêm là đâu... Bạn bè anh là ai... Họ và những nơi ấy xa rời tôi... xa rời cuộc đời tôi vẫn sống... một thế giới hoang mang mênh mông... không chỗ chứa dành cho tôi bé nhỏ... Tôi sợ hãi co mình lại dù đã cố hòa nhập mình trong thế giới đó...

Liệu rằng những con đường vắng lúc bảnh sáng và nửa đêm... những đoàn đua về khuya tiếng xe rên lên rú rít... những âm thanh va đập của pub quay cuồng... có kéo tôi nổi vào luồng xoáy ấy...

Anh đi đêm, anh ngủ ngày... Anh yêu tôi đấy nhưng anh còn mấy người yêu khác nữa... để cặp kè... mảy may tôi chấp nhận thôi... vì anh còn trẻ và anh cần chơi...

Anh nói vậy...

Tôi thở dài và tôi mặc kệ anh...

Như một con đĩ có bảo hành và đã qua kiểm dịch... Anh cần thì anh gọi... Anh gọi và tôi đến... Chỉ thế thôi! Sống đơn giản như đời không phức tạp, nghĩ đơn giản để chấp nhận mọi việc một cách giản đơn...

Có khác đĩ là mấy đâu?

...

Vậy tại sao tôi nói rằng tôi chuyển đổi... bởi tôi đã nảy sinh cái ham muốn phản kháng và chống chọi lại cái cuộc sống bình lặng mà sóng gió hiện tại... vẫn âm thầm chấp nhận anh, nhưng làn sóng ngầm trong tim đang dìm tôi thoi thóp...

Tôi không gò bó nữa, không thể gò bó cho một người không hết lòng vì tôi...

Bước ra ngoài thế giới và ngắm nhìn những người đàn ông tuyệt vời đi nào... đó là tiếng nói nôn nao đang gào lên cồn cào trong suy nghĩ của tôi... Dù sao... tôi cũng chỉ mới hai mươi thôi...

...

Ừ, chỉ mới hai mươi thôi, hai mươi mà đã yêu anh được hơn một năm rồi, cuộc đời như vậy là vẫn còn ngắn, những đối với sự gắn bó xác thịt thì như vậy là quá nhiều rồi đấy, nhất là khi nó tẻ nhạt và không mấy tình cảm như thế này...

Tôi giơ bàn ra vẫy taxi, tôi muốn tự đi về, hôm nay, tôi không gọi anh đón nữa, cũng chán cái cảnh ngồi chờ anh rồi rốt cục vẫn phải lết xác ra bến xe bus và... ngồi chờ tiếp...

Taxi... Taxi... có đắt một tí nhưng nhanh chóng và không phải mong ngóng...

Anh ư? Là xe bus, chen chúc! Đông đúc và bắt tôi chờ đợi... Trên xe bus có nhiều người, nó đi chậm và đỗ bến ở nhiều nơi, họ trả một số tiền nhỏ, để đi một quãng đường dài, và dừng lại ở các bến đỗ, để đón khách mới... Anh cũng vậy, anh yêu nhiều người, họ đem đến cho anh một chút tình cảm ít ỏi, rồi anh trả họ về một bến khác, sau đó tham lam đón những đợt khách tiếp theo... Còn tôi là hành khách trung thành của anh, kẻ cuối cùng được lên xe và... ừm... trả tiền nhiều hơn số tiền vé, cũng chẳng được anh đáp trả lại gì nhiều... Thế đấy... So sánh, có khập khiễng không?

Vớ vẩn quá... thoảng qua nghĩ thế thôi mà...

Chiếc taxi đỗ xịch trước mặt tôi, người lái xe nhanh nhẹn xuống xe và mở cửa, tôi nói cám ơn, bước vào và đóng cửa lại, vô tình ngước lên... thấy gương mặt quen...

- Ơ, anh!

Một cậu bạn trai của tôi thời trung học. Lớp mười hai, chúng tôi thích nhau, tự ngộ nhận đó là tình yêu nhưng không mấy thiết tha như viễn tưởng về nhau ban đầu, nên chia tay... Thực ra tôi không nhớ rõ lắm, đấy là tôi nghĩ vậy thôi, vì tình cảm lúc đầu thường non và ít, khó làm tôi nhớ lâu... Về phía anh, thì tôi hoàn toàn mù mờ lắm...

Hey ya, đừng vội nói rằng tôi và anh sẽ yêu nhau, như một bộ phim hay cuốn truyện, sự tình cờ diễn ra đầy logic... Chả có tẹo tình cảm nào mà yêu nhau cả, chả có logic nào xảy ra ngay cả khi mà tôi đang chán nản chuyện tình yêu một cách cực độ - và dù có muốn đi chăng nữa, tôi cũng không thích, yêu anh chàng lái taxi... vì taxi... đắt hơn xe bus... Những ý nghĩ ấy... tất tần tật chạy thoáng qua đầu tôi trong năm giây, làm tôi phì cười... Anh nhìn tôi:

- Ơ, em! Dạo này khác thế...

Vừa nói, anh vừa lúng túng bước vào lại vào xe, tôi nắm tay anh giật lại:

- Êu, để em lên ghế trước ngồi, nói chuyện cho dễ nhé!

Tôi hớn hở, ngồi lên cạnh anh ở hàng ghế đầu...

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
{keywords}Em Lê Thị Thùy Trang bị câm điếc bẩm sinh đang gồng mình chống chọi bệnh ung thư 

Chị Lê Thị Phương nhìn con, thỉnh thoảng lại đưa tay lên quệt ngang mắt, lau đi những giọt nước mặn chát. Ở nơi đau thương này, chỉ có mình chị hiểu được những ký hiệu giao tiếp của con mình. Dường như với chị, bao nhiêu nỗi thống khổ của thế gian đều dồn cả vào sinh linh bé bỏng ấy.

Cách đây 10 năm, khi Trang mới cất tiếng khóc chào đời. Chị Phương đã nhận thấy con mang những dấu hiệu bất thường. Qua kiểm tra, bác sĩ cho hay cô bé bị câm điếc bẩm sinh. Những lời nói của bác sĩ như mũi dao đâm thấu cõi lòng người mẹ. 

Con gái lên 5 tuổi, chị ly hôn với chồng, một mình nuôi con. Bao nhiêu tình cảm, chị dồn cả vào đứa trẻ đáng thương.

Những tưởng ông trời bắt tội đến vậy là đủ lắm rồi. Ai ngờ con tôi lại mắc phải căn bệnh khủng khiếp...”, chị Phương ngập ngừng khi nhắc tới những ngày tháng lúc con mới phát hiện ra căn bệnh ung thư phần mềm.

Tháng 3/2020, Trang bị đau chân, nhăn nhó làm dấu với mẹ. Quá sốt ruột, chị đưa con tới Bệnh viện đa khoa tỉnh Thanh Hoá khám. Các bác sĩ chẩn đoán mắc chứng viêm khớp, tràn dịch khớp gối rồi cho thuốc về uống.

Nhiều tháng trời uống thuốc mà bệnh không có dấu hiệu thuyên giảm, tháng 11/2020, chị Phương đưa con tới Bệnh viện Nhi Trung ương. Chỉ sau 1 tháng, Trang bước vào ca phẫu thuật. Khi mổ xong, các bác sĩ phát hiện chân trái có khối u liền đem đi sinh thiết mẫu bệnh phẩm. Kết quả cho thấy em bị bệnh ung thư phần mềm.

Nhận được “hung tin”, chị Phương đã khóc rất nhiều. Chị thương con sinh ra đã bất hạnh cả thể xác lẫn tình cảm, nay “tử thần” lại chực chờ cướp đi sự sống vốn dĩ quá mong manh ấy. Thời gian đầu, chị rất sốc nhưng nghĩ nếu mình gục ngã sẽ chẳng có người lo cho con. Tháng 1/2021, mẹ con chị Phương chính thức nhập viện Bệnh viện K Tân Triều.

Hy vọng tắt dần

Những ngày đầu ở viện, cuộc sống của chị Phương và con gái dường như bị đảo lộn hoàn toàn. Gia cảnh người mẹ đơn thân vốn dĩ khó khăn trăm bề, nay lại càng thêm chật vật.

Bản thân hai mẹ con đều không có nhà, phải đi ở nhờ bên ngoại. Cùng với đó, chị Phương còn phải nghỉ việc để theo con. Gia đình không còn bất cứ nguồn thu nhập nào nữa.

Gánh nặng về chi phí điều trị dành cho Trang rất lớn. Trung bình, tiền thuốc ngoài danh mục bảo hiểm y tế lên đến 4-5 triệu đồng/đợt, mỗi đợt kéo dài từ 7-10 ngày. Có những đợt phát sinh nhiều lên đến hơn 5 triệu đồng. Chưa kể tiền ăn, sinh hoạt nơi bệnh viện và tiền đi lại của hai mẹ con cũng tốn một khoản rất lớn.

Cho đến nay, Trang đã trải qua 4 đợt truyền hoá chất. Đứa trẻ ngây thơ ấy chẳng thể nói với mẹ khi chịu đựng cơn đau nhức thấu xương. Em chỉ gào khóc, giãy giụa trong nỗi tuyệt vọng. Nhìn con như vậy, chị Phương phải cắn chặt môi ngăn bản thân khóc oà lên.

Giờ đây, hai mẹ con chị đã hoàn toàn cạn kiệt về kinh tế. Nhà chị quá nghèo đến nỗi chẳng có gì đáng giá. Bố mẹ chị nay cũng già yếu không còn khả năng lao động nữa. Từng ngày trôi đi, sự sống của Trang luôn bị đe doạ do cơn bạo bệnh.

{keywords}
Hoàn cảnh đáng thương của em Lê Thị Thùy Trang đang rất cần được cộng đồng giúp đỡ

Giờ gia đình tôi đã hết cửa sống. Tôi vẫn muốn chữa cho con đến cùng. Nhưng tôi không có  tài sản gì cả. Thi thoảng họ hàng tới thăm cho đồng quà tấm bánh cũng thêm vào để chữa cho con. Có lúc tôi chẳng dám ăn vì sợ hết tiền, con sẽ mất đi cơ hội điều trị. Bằng giá nào tôi cũng phải chữa trị cho con. Tôi thương con khổ quá rồi”, chị Phương rưng rưng.

Một ngày dài lại trôi qua, cuộc sống hai mẹ con chị mỗi lúc một u ám hơn bởi cái nghèo và bệnh tật đeo bám. Người mẹ đơn thân vẫn trào dâng một khát vọng cứu con bằng được, ngay cả khi đang lâm vào cảnh cùng đường.

Phạm Bắc


Mọi sự giúp đỡ xin gửi về:

1. Gửi trực tiếp:Chị Lê Thị Phương. Địa chỉ: xóm 2 thôn 4, xã Thạch Long, huyện Thạch Thành, tỉnh Thanh Hoá. Số điện thoại: 0948806276.

2. Ủng hộ qua Báo VietNamNet: Ghi rõ ủng hộ MS 2021.110 (Lê Thị Thùy Trang)

Chuyển khoản: Báo VIETNAMNET
Số tài khoản: 0011002643148. Sở giao dịch Ngân hàng Ngoại Thương Việt Nam - 198 Trần Quang Khải, Hà Nội
- Chuyển khoản từ nước ngoài: Bank account: VIETNAMNET NEWSPAPER
- The currency of bank account: 0011002643148
- Bank:- BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM
- Address: 198 Tran Quang Khai, Hanoi,Vietnam
- SWIFT code: BFTVVNV X
- Qua TK ngân hàng Viettinbank:
Chuyển khoản: Báo VietNamnet
Số tài khoản: 114000161718
Ngân hàng TMCP Công Thương Việt Nam - Chi nhánh Đống Đa
- Chuyển tiền từ nước ngoài:
Vietnam Joint Stock Commercial Bank for Industry and Trade, Dong Da Branch
- Address: 183 Nguyễn Lương Bằng, quận Đống Đa, Hà Nội
- Swift code: ICBVVNVX126

3. Hoặc trực tiếp báo VietNamNet:
- Phía Bắc địa chỉ: tầng 3, tòa nhà C’Land,156 Xã Đàn 2, phường Nam Đồng, quận Đống Đa, Hà Nội.
- Phía Nam: Văn phòng đại diện báo VietNamNet phía Nam, số 408 Điện Biên Phủ, P11,Q10, TP.HCM. SĐT: 028 3818 1436


Bị ung thư mang tai, cháu bé 10 tuổi tuyệt vọng cầu cứu

Bị ung thư mang tai, cháu bé 10 tuổi tuyệt vọng cầu cứu

Mỗi ngày trôi qua, những cơn đau kéo đến dồn dập hơn khiến cháu Ngọc không thể chịu nổi. Trong khi đó, nơi quê nhà, người mẹ bị tật ở chân của cháu gặp nhiều khó khăn trong việc xoay sở chi phí điều trị cho con gái.

" alt="Nỗi đau câm lặng của bé gái 10 tuổi mắc bệnh ung thư phần mềm" width="90" height="59"/>

Nỗi đau câm lặng của bé gái 10 tuổi mắc bệnh ung thư phần mềm