Nhận định, soi kèo Rigas Futbola Skola vs Tukums, 23h00 ngày 9/4: Quá chênh lệch
(责任编辑:Công nghệ)
下一篇:Nhận định, soi kèo Nữ Croatia vs Nữ Albania, 21h00 ngày 8/4: Nỗi đau thêm dài
Nếu bạn đang dự định để làm việc chuyển đổi dữ liệu từ hệ điều hành Android sang iOS, dưới đây là cách để làm thế nào có thể đóng gói tất cả mọi thứ và mang đến “cuộc sống mới” của bạn trong khu vườn có tường Apple bao quanh.
Contacts và Calendars (Địa chỉ liên lạc và Lịch)
Có hai cách để có được địa chỉ liên lạc và ngày lịch từ Android vào iOS. Phương pháp chính xác phụ thuộc vào cách bạn lưu trữ các thông tin trên một điện thoại Android.
Nếu dữ liệu địa phương của bạn được đồng bộ trực tuyến với một tài khoản Google:
1. Vào Settings trên iPhone của bạn -> Mail, Contacts, Calendars.
2. Thiết lập mới tài khoản "Microsoft Exchange" (chọn có, ngay cả khi bạn đang cố gắng để nhập khẩu từ Gmail).
3. Nhập địa chỉ email của bạn và thông tin đăng nhập. Nhập tên miền nếu bạn có một cái cho một máy chủ ME thực tế, người dùng Gmail có thể để trống.
4. Chọn "Server", sau đó nhập vào địa chỉ máy chủ ME hoặc "m.google.com" cho Gmail.
5. Trên màn hình cuối cùng, chọn những gì bạn muốn nhập vào - Mail, Contacts, Calendars, và / hoặc Reminders sau đó nhấn Accept.
Nếu thông tin liên lạc của bạn nằm trong bộ nhớ của điện thoại Android:
1. Mở ứng dụng Danh bạ trên Android của bạn, hãy nhấp vào phím menu và chọn Import / Export.
2. Chọn tùy chọn "Xuất sang SD Card" (lưu dưới định dạng 00001.vcf theo mặc định).
" alt="Cách chuyển dữ liệu từ Android sang iOS" />" alt="CEO Microsoft tiết lộ giá tablet Surface" />
Theo dự kiến, Asus sẽ tung ra bộ ba tablet Windows 8 ngay trước thềm mùa mua sắm cuối năm, tuy nhiên, giới phân tích lo ngại rằng giá bán của chúng quá cao và gần như không thể cạnh tranh được trên thị trường.
Mức giá này bỏ khá xa ngưỡng giá mà Microsoft “ấn định” cho các đối tác phần cứng của Windows 8, cụ thể là 500 USD trở xuống cho tablet Windows RT và 800 USD-1000 USD cho tablet Windows 8 lai.
Trang CNET cho rằng, Asus vốn không phải là một thương hiệu được các doanh nhân, doanh nghiệp ưa chuộng, thế nhưng chính sách định giá tablet Windows của Asus lại “cứ như thể những sản phẩm này là hàng thượng hạng cho doanh nhân vậy”. Tuy nhiên, nhìn từ danh sách các sản phẩm sắp ra mắt của Asus thì chưa thấy bất cứ điểm khác biệt hay dấu ấn riêng nào của bộ ba tablet này.
Một điểm cũng gây thắc mắc không kém trong danh sách sản phẩm là thông tin về các laptop 12 và 13-inch. Điều kỳ quặc là một laptop chỉ có giá 549 USD, rẻ hơn cả tablet Windows 8 rẻ nhất, trong khi Transformer phiên bản đời mới lại đội giá lên tới 1399 USD.
“Với giá bán này thì một là người dùng sẽ mua hẳn laptop, hay là chọn những tablet rẻ hơn như Apple iPad và Android tablet”, CNET nhận định.
Mặc dù vậy, Asus vẫn có thể thay đổi lại giá bán trước lễ công bố chính thức các sản phẩm này nhân dịp Windows 8 lên kệ vào ngày 26/10. Trong trường hợp Asus kiên quyết giữ nguyên giá bán, chắc chắn chặng đường trước mặt bộ ba tablet sẽ cực kỳ chông gai. Người ta cũng sẽ hiểu thêm vì sao Microsoft lại tự mình phát triển và thiết kế tablet Surface, bởi với tiềm lực tài chính khổng lồ của mình, hãng có thể chấp nhận chịu lỗ thời gian đầu để giành lấy thị phần.
Trọng Cầm
" alt="Tablet Windows 8 của Asus nguy cơ “ế” do đắt" />
Giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên phía sau, gió đêm lùa vào phòng từ cửa sổ sát đất, bóng lưng u lãnh của người đàn ông được cô thu cả vào mắt.
Đồng hồ quả lắc cổ kính điểm một hồi chuông, tròn 11h không hơn, hôm nào cô cũng sẽ mang đồ ăn đêm lên cho người đàn ông kia. Và, hôm nào cũng vậy, đón đợi cô là những nỗi đau đớn từ thể xác lẫn tinh thần.
"Tiểu Nhu, lại đây."
Tần Ngạo không quay đầu, tay hắn kẹp một điếu thuốc cháy dở, đóm lửa đỏ lập lòe dưới ánh đèn mờ ảo, rèm cửa trắng ma mị phấp phới theo gió, khung cảnh có chút lạnh lẽo rợn người.
Người con gái được gọi danh "Tiểu Nhu" đặt khay đồ ăn lên bàn, tiến lại gần Tần Ngạo, y vươn tay kéo cô vào trong lòng, môi lạnh điên cuồng chiếm lấy cánh đào mọng đỏ kia, vừa thô bạo cắt mút, vừa ôn nhu xâm nhập. Cô đứng bất động cho y hôn, như một phản ứng quen thuộc đến châm chọc, đón nhận nụ hôn vừa kích tình vừa lạnh lẽo kia. Hơi thở Tần Ngạo dần trở nên nóng bỏng, hắn ôm lấy thân ảnh nhỏ bé đặt lên giường, bàn tay to vuốt ve gương mặt thập phần khả ái.
"Tiểu Nhu, anh yêu em. Đừng rời xa anh."
Hàm răng trắng đều đặn của Tần Ngạo đã in lên cổ cô, vết răng không sâu nhưng cũng đủ đau nhói, ở trên chiếc cổ cao trắng ngần như minh chứng rõ ràng của sự chiếm hữu cuồng nhiệt.
Bộ đồ người hầu trên người cô bị y kéo đến xộc xệch, tiếng vải bị xé rách vang lên sau đó.
"Tiểu Nhu, Tiểu Nhu."
Trầm ấm như thế, thâm tình như vậy, hai chữ "Tiểu Nhu" kia rơi vào tai cô vì sao lại trở thành niềm châm chọc đến khổ sở. Tần Ngạo hôn lên môi cô, lên mũi, lên mi mắt, lên cả vành tai mẫn cảm, tay y xoa nắn bầu ngực đầy đặn, trượt xuống chiếc bụng mềm mại, rồi rơi vào nơi cấm địa vạn phần xinh đẹp.
"Gọi tên anh, Tiểu Nhu."
"Tần thiếu gia."
Mọi hành động của Tần Ngạo sau một khắc liền trở nên cô đọng, y nhướn mày nhìn người con gái dưới thân, đối diện với ánh mắt màu xanh lục trong suốt, đáy mắt y bùng lên lửa giận.
"Cô không phải Tiểu Nhu của tôi? Mẹ kiếp..."
Vẻ ôn nhu mê đắm trên gương mặt đàn ông gợi cảm kia tan biến không còn dấu vết, cái nhìn của y trở nên cuồng luyến sắc bén, cổ họng cô bị y siết chặt, bả vai cũng bị bóp đến đau đớn. Cự vật ở hạ thân người đàn ông trỗi dậy cương cứng, chạm giữa hai bắp đùi thon nhỏ kia.
"Không phải người phụ nữ của tôi mà dám trèo lên giường tôi, đồ đĩ rẻ tiền."
" alt="Truyện Hôn Nhân Tàn Khốc" />
Cũng chính vì những lời nói vô tình dung túng, tiếp tay cho con, cho cháu, không chịu hướng dẫn suy nghĩ, dạy cho trẻ nhận thức cái gì nên, cái gì không ấy, mà mùa hè năm ấy chuyện đau thương không ai muốn nhắc ấy đã xảy ra. Tôi đã vô tình hại chết một sinh mạng.
...
Dưới ánh nắng chói chang của mùa hạ, con xe bốn chỗ cứ chốc lại lướt đến những ôt gà to nhỏ khác nhau, xe cứ lộn lên xuống như đang con cá vùng vẫy, sốc người ngồi bên trong lên, hại tôi muốn ngủ thẳng giấc cũng không được.
Cố cưỡng lại giấc ngủ chập chờn, cơn đau đầu, mệt mỏi, sự buồn nôn, tôi mắt nhắm mắt mở ngó quanh trong xe theo phản xạ để quan sát xung quanh, tay che miệng cách một lớp khẩu trang theo thói quen ngáp ngủ, rồi lại xoay xoay nhẹ để thư giãn khớp cổ, trước khi nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe và cất tiếng hỏi người tài xế đang bận rộn chuyên chú điều khiển xe, "Tới đâu rồi chú?".
Cảnh tượng bên ngoài thu rõ vào mắt tôi, con kênh quen thuộc ngày nhỏ nước ở mức thấp, dưới ánh nắng mùa hè một màu đục ngầu dày cộm, đất khô nứt, vài chỗ nhìn như bị khoét đi tạo thành những hang nhỏ, đám lục bình theo con nước trôi vào tạo thành những cụm san sát, hai bên bờ chốc chốc lại chạy qua một căn nhà cũ bỏ hoang, hàng cây bên đường bám đầy bụi, dưới bánh xe lướt qua cát đất bay mịt mù dưới ánh sáng rọi rõ... Nơi này tựa như đổi khác, lại chẳng mấy đổi thay, đường chẳng còn đất đá dày cộm, lại chẳng còn thấy người, chỉ có những căn nhà, nền móng sót lại đánh dấu lại vết tích xưa cũ.
Nơi này đã tệ đến mức người lớn lên cùng nó đã bỏ đi, vậy lý gì cha mẹ tôi lại nghĩ đây là một nơi tốt để tôi về tránh dịch nhỉ? Bộ virus chê chỗ vắng ít người, không thể một lúc tóm gọn, chạy KPI chắc! Buồn cười thật.
"Nơi này mọi người không còn mấy nhỉ? Xung quanh đường toàn là nhà bỏ hoang, chẳng thấy được mấy căn có người", tôi lại tỏ ra thắc mắc, trước khi người tài xế kịp trả lời câu hỏi trước đó.
"Còn một chút nữa là tới. Còn nơi "khỉ ho cò gáy" này còn người già, với vài nhà còn bám lại ruộng nương", giọng người tài xế hơi lạnh lùng.
Tôi tự hỏi mình hình như đâu hỏi gì quá đáng, sao tự dưng ông ta lại có chút không vui lộ rõ trong lời nói, thái độ lạnh nhạt. Cơ mà cũng chẳng sao, dù gì cũng chỉ là một cuốc xe ở vùng xã bắt về quê hẻo lánh, tôi đâu thể mong gì hơn.
Không thấy thiện chí trong giao tiếp, tôi lại buồn chán lôi điện thoại ra chụp vài bức hình vùng quê, con kênh nước, mấy cảnh cũ cũ, còn chút thô sơ, thiên nhiên bên ngoài, cốt để nữa gửi đám bạn, xem như là cho bọn nó thấy mình có chuyến đi du lịch thiên nhiên sinh thái các kiểu. Song, nghĩ lại chút lần này cả bọn chỉ tôi về nơi về vùng núi này để trốn dịch, trong khi đó đám bạn hết check in Pháp lại đến Đức, một vòng Châu Âu đầy cả kho ảnh trên nhóm, mà giờ bản thân lại đi đưa ảnh quê nghèo nàn lên thì khác gì tự làm nhục bản thân, hạ thấp giá trị chính mình. Nên thôi vậy, chụp để đó, nữa về đem đưa cha mẹ khoe trải nghiệm, sẵn tiện làm tiền đề xin chút tiền sau.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi hiện rõ, đôi mắt ẩn hiện quầng thâm dưới lớp phấn mỏng, mái tóc màu tím than dài mượt đã có chút rối, kẹp tóc ngọc trai tuột khỏi vị trí cố hữu, mất đi nét xinh đẹp, sắc sảo đã dày công chuẩn bị trước, tôi không kiềm được mà thở dài, tay chỉnh trang tạm lại mọi thứ cho trong tốt hơn và cầu trời cho mình mau đến nhà ngoại để được nghỉ ngơi, điểm trang lại vẻ ngoài của mình thật hoàn hảo. Chứ lỡ mang danh hoa khôi của khoa, thuộc nhóm Trai xinh gái đẹp của Đại học K, có số lượng người theo đuổi đông đảo là trong xuề xòa quá thì nó kì lắm.
Tôi cũng vừa mới chia tay đây, lúc này lại về quê, lỡ thêm bị chụp ảnh cho bộ dạng xấu, thiếu sức sống như hiện tại, thì không biết người ta dám nghĩ gì nữa. Nhất là tên khốn cho tôi mọc sừng kia, hắn thấy bạn gái cũ này bộ dáng thiếu chỉn chu, lòng không chừng còn phấn khích muốn ăn mừng, cho rằng kẻ đá hắn như tôi đang đau lòng tự hại bản thân, hối hận vì tặng một cái tát rồi buông lời chia tay nữa. Cho nên gì thì gì, hoàn cảnh nào tôi cũng phải thật đẹp mới tốt.
Hàng cây sát hàng cây, qua vài cú quẹo trái, quẹo phải, con đường thu nhỏ lại, lớp tráng nhựa thay bằng lớp đất, cảnh núi xa mờ càng thêm rõ, trời mát hơn khi nắng trưa đã dần tắt, tôi đoán rằng nhà ngoại mình đã chẳng còn xa, bản thân sắp thoát khỏi chiếc xe cũ tệ hại cứ sốc nẩy đang ngồi. Nhưng, đúng lúc đang đợi chờ một sự giải thoát, tôi lại được phóng thích trước khi kịp đến nơi. Ủa?
Người tài xế dừng lại trước con đường đất hoàn toàn vắng vẻ, chẳng có nhà hay người, chỉ có con đường mòn nhỏ vừa cho xe máy chạy vào trước mắt. Ông ta quay lại nhìn tôi kêu, "Xuống xe".
Trời ạ! Tôi đẹp chứ đâu ngu, mắc gì xuống xe trong khi nhà ngoại còn chưa tới. Hơn mười mấy năm không quay lại, nhưng cũng không có nghĩa là ngu đến chẳng còn ấn tượng, hay nhớ trong ngôi nhà đó như thế nào đâu. Với lại nơi này làm gì có nhà mà lừa nhau chứ.
"Hình như con thuê xe đến nhà mà bác", tôi kiên quyết ngồi trên xe, khoanh tay nhìn người tài xế, biểu thị bản thân nhất định phải đến nhà mới xuống. Song, dù gì cũng là con gái, đối phương lại là đàn ông lớn tuổi hơn mình, mà báo đài cũng hay đưa tin mấy vụ này kia nữa, nên dù ngoài cứng, chứ trong lòng tôi cũng thấy lo lo.
Má ơi! Cầu trời cho bác tài xế này là người tốt và đây không phải Fake taxi giùm cái.
Bác tài xế có vẻ tỏ ra không hài lòng, ra hiệu cho tôi nhìn qua cửa kính đầu xe để thấy con đường trước mặt, "Đường nhỏ như vậy xe không vô được. Cô không xuống, thì cũng chỉ ngồi đây tiếp đến mai, tiền cũng sẽ cộng thêm. Tôi cũng không ngại có thêm tiền công, nhưng trời sắp tối rồi, cô mau mau lấy điện thoại gọi người nhà ra rước đi". Vẻ mặt ông ta có lẽ lo lắng khi nhìn sắc trời đã về trời với ánh nắng đã tắt.
Đừng bảo là xài tế mà cũng sợ bóng tối chứ? Mà quan trọng hơn nếu đã không thể chạy vào trong, vậy từ đầu còn tính tiền chuyến xe đưa đến tận nhà làm gì? Lừa người mà.
Tôi tỏ vẻ không hài lòng, cãi lại, "Nhưng từ đầu đã thỏa thuận với bên nhà xe là đưa đến tận nhà mà. Giờ ra như vậy vừa làm phiền người nhà, vừa mất công tôi, bên mọi người quá đáng thật đó".
Tiền của tôi dù là cha mẹ cho đi nữa thì vẫn là tiền thật giá thật, có thể dùng trong giao thương, buôn bán bình thường, chứ có phải nước đâu mà tự dưng mất oan. Nhà dư dả chứ đâu khùng.
"Nhưng từ đầu có nói nơi muốn đến tận làng Bách Đa đâu. Nếu tôi biết chỗ này đã không nhận cuốc từ đầu", tài xế tỏ ra bức xúc.
Nhìn khuôn mặt tức giận với mình, bức xúc thấy rõ tôi thật sự có chút sợ a. Sao mọi người không thể mềm mỏng, vui vẻ với nhau hơn nhỉ. Với lại tôi nhớ ngày xưa mấy cô chú bác ở quê dễ thương, thiện lành lắm mà, sau giờ tự dưng cộc vậy. Song, tôi cũng không chịu thua được, bỏ tiền ra cả rồi.
"Từ đầu đã nói với bên cho thuê, mọi người trao đổi với nhau thế nào có liên quan gì đến tôi đâu. Tiền đưa rồi, giờ mọi người muốn nuốt lời. Với lại làng Bách Đa thì sao, bộ quê ngoại tôi không xứng cho bánh xe của các người lăn qua hả gì? Quá đáng vừa thôi".
Cái gì mà biết hay không biết làng Bách Đa chứ. Nơi nào chẳng là nơi, làm tài xế mà lại kén đường thì có quỷ chịu đi, chịu thuê ấy. Cộc ghê!
Bác tài xế có lẽ thấy tôi cứng, lại nhìn sắc trời đã nhá nhem, nên lại quay sang xuống nước nói, "Được rồi. Cô xuống xe gọi người nhà ra rước, tôi trả lại một phần tiền vì đã không đứng thỏa thuận, được chưa?".
"Không", tôi vẫn không chịu.
Trời ạ! Tôi có số điện thoại của ai dưới này đâu mà kêu gọi ra đón về nhà được. Cha mẹ thì càng khỏi nói, họ còn lâu mới vì đứa con nào mà gác công việc kiếm tiền xuống để nghe, gọi giúp một cuộc điện thoại.
"Vậy chứ cô muốn sao? Trời sắp tối rồi", bác tài xế mặt mày thêm cau có, biểu hiện gấp gáp, lo lắng thấy rõ.
Tôi thể hiện không hài lòng, "Bác có gì gấp vậy, tối tí có sao. Tôi thuê cũng cả ngày rồi, chứ có trả thiếu đồng nào đâu. Với lại chuyện này do vấn đề của bác, bên dịch vụ của công ty bác, chứ phải tôi đâu mà làm phiền gia đình dòng họ ra rước. Không biết, bác tự nghĩ cách đi, còn không thì cùng chờ đến sáng mai".
"Sáng... sáng mai?", mặt bác tài xế tái xanh, mắt vô thức nhìn về phía con đường đất nhỏ dẫn vào làng Bách Đa vánh tanh chẳng bóng người.
Sao ông ta trông sợ thế nhỉ? Bộ có hiềm khích, hay chuyện này kia gì với làng, sợ vô bị trả thù hay sao ấy? Trong lắm lét đến lạ cơ. Nhưng gì thì gì, cũng phải chở tôi vào đến nơi, không thì dù máu đổ cũng không quan tâm. Hoặc cùng lắm thì tôi phụ một tay kêu nhà ngoại ngăn cho xung đột thôi, chứ không mất tiền oan, hay tự chật vật đi đâu.
"Tôi không biết, bác tự tính đi. Trời muộn rồi, tôi cũng mệt, chẳng rảnh ngồi dây dưa đâu".
Bác tài xế có vẻ tức giận, mắt bác nhìn tôi như đang nhìn thứ gì vô cùng kinh khủng trên đời, như muốn một tay liền bóp chết cho đỡ chướng mắt. Tôi nhìn thấy cũng hơi bị sợ, người mất khống chế bắt đầu hơi run, nhưng ngoài mặt vẫn phải cứng cỏi, cố tỏ ra mình ổn nhất có thể.
Trời ạ! Cha mẹ, sao hai người lại đẩy đứa con gái này về quê tránh dịch làm chi cho rơi vào cảnh này vậy chứ. Lỡ người ta làm gì, thì hai người đầu tư suốt mười tám năm qua coi như mất cả vốn đó. Cứu!
Bác tài xế tức đến gân xanh trên trán cũng nổi lên, thiếu điều cho ra đấm đánh tôi để biểu thị bước cuối cùng của cơn tuôn trào giận dữ. Song, sau một lúc, có vẻ vì nghĩ thông điều gì, ông ấy trở nên thư giãn hơn, nói, "Hay vầy. Tôi gọi cho nhỏ cháu sống trong làng ra rước cô chở đến nhà, được không? Chứ cũng không còn cách nào nữa đó".
Gọi nhỏ cháu? Tức là con gái tương tự tôi, không sợ gặp biến thái hay yêu râu xanh, có thể an toàn về nhà ngoại được.
"Ok! Bác gọi bạn ấy đi. Với lại kêu mang xe ổn một chút, chứ cỡ mấy chiếc năm mươi thời xưa thì không nổi với hai vali lớn, một túi nhỏ kèm một người", tôi dặn kỹ trước, tránh tình huống bản thân phải nhường chỗ cho hành lý "ngồi".
Nhớ khi xưa cũng xuống nhà ngoại chơi như vầy, ông lúc đó đã lấy một chiếc năm mươi từ thời nào đó màu xanh xanh ra chạy, yên xe sau là một miếng hình chữ nhật kim loại, không có đệm lót, đường vừa đá vừa đất lởm chởm, xe cứ như cưỡi sóng trào lên lộn xuống, hại tôi sau một chuyến đi ê cả mông. Giờ nhớ lại còn sợ, nên cầu trời cho nhỏ cháu của bác tài xế nhân đạo một chút, đừng hại mông tôi chịu cực hình như xưa giùm.
Bác tài xế có vẻ như đã dễ tính hơn trước, vui vẻ gật đầu trước sự yêu cầu của tôi, "Được chứ. Đương nhiên phải vậy rồi. Mà tôi gọi điện, cô đợi chút". Ông ấy mau chóng rời xe, đóng cửa, móc điện thoại từ túi ra ấn số gọi ai đó. Thao tác của ông ta khá nhanh, thành thạo, qua một chút đã có thể đưa lên tai gọi, nhìn kiểu gì cũng không giống như hình ảnh tôi nghĩ về những người lớn tuổi sống ở vùng quê, ít sử dụng công nghệ, chẳng thạo điện thoại nhắn tin.
"Có lẽ mình phải đợi một chút vậy", tôi thở dài, lại lần nữa đêm điện thoại ra ấn. Ở góc màn hình giờ hiển thị rõ đã quá bốn giờ chiều, dù bên ngoài trời lại giống như sáu giờ tối và quan trọng hơn nữa là tại sao cục sóng điện thoại của tôi chỉ còn hai cục bé tí vậy nhỉ? Rồi kiểu này thì lát vô trong làng, từ nơi lớn vô chỗ hẹp hơn thì nó còn cỡ nào nữa đây? Tôi nhớ rõ ngày xưa lúc tôi xuống chơi nhà ngoại cũng có cả tivi, không thể nào đã quá mười ba năm trôi qua mà chẳng gì thay đổi, tiên tiến, hiện đại hơn được. Bên trong sẽ tốt hơn mà, đúng không?
" alt="Truyện [BHTT] Miss Me" />
" alt="Giới testing nức nở khen iPhone 5" />
- ·Nhận định, soi kèo Igdir vs Istanbulspor, 21h00 ngày 8/4: Đứt mạch thắng lợi
- ·Cách tải, cài đặt iOS 6 trên iPhone, iPad, iPod Touch
- ·Màn hình Kindle Fire HD biến Nexus 7 thành “chú lùn”
- ·Truyện [BHTT] Song Sinh (Tiểu Yêu Tử)
- ·Nhận định, soi kèo SHB Đà Nẵng vs Công an Hà Nội, 18h00 ngày 7/4: Tìm lại niềm vui
- ·Cách đưa Google Maps về lại iPhone
- ·Apple sẽ xuất xưởng 5 triệu iPad Mini mỗi tháng
- ·iPhone 5 về Việt Nam, có thể dùng với SIM thông thường
- ·Nhận định, soi kèo Igdir vs Istanbulspor, 21h00 ngày 8/4: Đứt mạch thắng lợi
- ·HTC Explorer, Q
Chiếc iPhone 5 dùng Nano-SIM được chế từ Micro-SIM Viettel. Ảnh: TechLandPhía TechLand cho hay, không như sự lo ngại “iPhone 5 được bán ra thị trường sẽ không sử dụng được SIM chuẩn cũ là Mini-SIM, Micro-SIM kể cả khi đã được cắt nhỏ đúng với kích thước của Nano-Sim”, ngay sau khi sở hữu sản phẩm này, TechLand đã tiến hành thử nghiệm thực tế.
" alt="TechLand: iPhone 5 'xài' được SIM thường không cần mài mỏng" /> iPhone 5 nhận sóng từ SIM nhà mạng Việt Nam cắt mỏng - Ảnh cắt từ VideoNhư vậy là chiếc iPhone 5 đầu tiên tại Việt Nam đã được muabaniphone.vn đưa về và ngay sau đó nó cũng đã xuất hiện trên diễn đàn tinhte.vn.
Ngay sau khi Apple chính thức ra mắt iPhone 5, nhiều người đã lo lắng về việc iPhone 5 sử dụng Nano-SIM, chuẩn SIM có kích thước rất nhỏ và ở Việt Nam các nhà mạng vẫn chưa đưa ra thị trường, liệu khi iPhone 5 về Việt Nam theo đường xách tay thì máy có hoạt động được không hay chỉ giống như “cục gạch”.
" alt="Xem clip SIM thường cắt nhỏ hoạt động được trên iPhone 5" />
Lâm Dương hôn từ đâu tới cuối, trên khắp các bộ phận cơ thể cô. Dấu hôn bỏng rát khắp cơ thể khiến cô co người đau đớn.
" Đủ rồi, cô làm rất tốt"
Lâm Dương đứng dậy, đóng lại áo và quần. Trương Vân Nhi người trần nằm co ro trên giường.
" Hức Hức..."
" Cô khóc cái gì chứ "
" Tại sao anh cứ dày vò em như vậy? Nếu yêu em sao anh không..."
" Người tôi yêu là Diệp Lạc, cô chỉ là người tình không hơn không kém.."
" alt="Truyện Em Chạy Trốn Khỏi Anh Sao?" />>> 4 tính năng sẽ biến mất trên iPhone 5 và iOS 6
Josh Carr – cựu tác giả blog TUAW về Apple – đã thử nghiệm ứng dụng Maps trên iOS 6 và tỏ ra thất vọng vì nó còn tệ hơn cả phiên bản thử nghiệm. Khi tìm kiếm các điểm sửa chữa “iPhone Repair” và “iPad Repair”, Carr chỉ tìm thấy hai địa điểm trả về cho “iPhone Repair”. Oái oăm hơn, một trong hai địa điểm còn dùng tên giả để có chữ iPhone trong tên cửa hiệu.
Dù phiên bản web của Google Maps không có nhiều tính năng như bản đã bị gỡ bỏ, chắc chắn nó sẽ làm bạn hài lòng nếu không chịu nổi bản đồ riêng của Apple.
Mở trình duyệt Safari. Gõ “maps.google.com”. Trước khi truy cập, bạn cần đồng ý cho phép trình duyệt sử dụng địa điểm của mình. Đây là bản web của Google Maps. Để thêm vào màn hình chủ, chọn mũi tên ở phần cuối màn hình.
" alt="Cách đưa Google Maps về lại iPhone" />Chọn “Add to Home Screen”.
- ·Nhận định, soi kèo Al Ain vs Ohod, 20h15 ngày 9/4: Khó tin cửa trên
- ·Pin iPhone 5 dễ thay
- ·Lộ diện smartphone chip Intel đầu tiên của Motorola
- ·Truyện Hôn Nhân Sắp Đặt
- ·Soi kèo phạt góc Bologna vs Napoli, 01h45 ngày 8/4
- ·Truyện [BHTT] Khẩu Thị Tâm Phi
- ·Truyện Chúng Ta Thuộc Về Nhau
- ·Quan chức QH: “Thật đau lòng khi thấy tội phạm do nghiện game sex'
- ·Nhận định, soi kèo SHB Đà Nẵng vs Công an Hà Nội, 18h00 ngày 7/4: Tìm lại niềm vui
- ·Cách chèn ảnh/video vào Mail trong iOS 6