Nhận định, soi kèo Eintracht Frankfurt vs AFC Ajax, 00h45 ngày 14/3: Chủ động giữ sức
(责任编辑:Bóng đá)
下一篇:Nhận định, soi kèo Fagiano Okayama vs Kawasaki Frontale, 12h00 ngày 16/3: Bắt nạt chủ nhà
Huawei sẽ tung dòng smartphone có giá khoảng 150 USD vào thị trường Việt Nam. Ảnh: NT"Hiện Việt Nam có tới 85% là điện thoại phổ thông có mức giá trung bình khoảng 50USD. Nguyên nhân thị trường smartphone tại Việt Nam chưa phát triển mạnh trong thời gian qua là giá vẫn còn cao và ứng dụng cho 3G chưa phát triển nhiều. Huawei sẽ tập trung đưa ra các dòng smartphone có màn hình to, sử dụng 3G và mức giá rẻ vào Việt Nam. Cụ thể, tháng 12 tới, Huawei sẽ chính thức đưa dòng smartphone này vào thị trường TP Hồ Chí Minh và quý I/2012 sẽ triển khai đến rộng các tỉnh tại Việt Nam", ông Shi Mao nói.
Sản phẩm dự kiến đưa ra thị trường Việt Nam trong tháng 12/2011 là "Huawei Honor" và "Huawei Vision". Huawei Honor, điện thoại thông minh Android 2.3.5 Gingerbread mới nhất với tính năng 16M 16:9 màu chuẩn độ nét cao (HD) 4-inch FWVGA màn hình cảm ứng điện dung. Sử dụng pin 1900 mAh, Honor giải phóng sự bất tiện cho người dùng là phải tìm kiếm nguồn điện để nạp pin, cho phép họ chia sẻ và kết nối lên đến ba ngày với việc sử dụng bình thường.
" alt="Smartphone giá rẻ của Huawei sẽ 'đổ bộ' vào Việt Nam" /> Acer khoe ultrabook siêu nhẹ>> Ultrabook sẽ đánh bại tablet?
Tuần vừa qua, các nhà phân tích tiếp tục khẳng định: dù được hậu thuẫn bởi những nhà sản xuất hàng đầu, mức giá quá cao và phần mềm thiếu tổ chức sẽ khiến ultrabook gặp khó khăn trong mấy năm tới.
Intel quảng cáo ultrabook là loại hình máy tính xách tay mỏng, nhẹ với các tính năng giống máy tính bảng. Nhưng các nhà phân tích cho rằng, nếu các nhà sản xuất muốn ultrabook có giá trên 899 USD cạnh tranh được với máy tính bảng, có lẽ phải mất vài năm trước khi ultrabook được sử dụng rộng rãi.
Ultrabook có bề ngoài khá giống Macbook Air của Apple nhưng mỏng hơn một chút và có thể chạy hệ điều hành Windows. Intel đã từng tuyên bố sẽ trang bị cho ultrabook những tính năng của máy tính bảng như màn hình cảm ứng, thời gian sử dụng pin lâu, các tính năng khởi động tức thời và kết nối liên tục. Ultrabook sử dụng các linh kiện như bộ nhớ tiết kiệm điện năng – thường được dùng trong smartphone và máy tính bảng – để tăng thời gian sử dụng pin.
Ông David Daoud, Giám đốc nghiên cứu máy tính cá nhân của IDC cho biết: “Những gì đang diễn ra là quá trình tiến hóa bình thường về kiểu dáng của laptop. Máy tính xách tay từ chỗ dày và nặng sẽ trở nên mỏng và nhẹ.”
Intel hi vọng ultrabook sẽ chiếm khoảng 40% số lượng máy tính xách tay xuất xưởng tính tới cuối năm 2012. Tuy nhiên theo ông Daoud, để đạt được mục tiêu này Intel cần xem xét vấn đề giá cả của ultrabook. Ông cho rằng mức giá khởi điểm 899 USD quá cao so với thị trường nhạy cảm hiện nay. Intel nói mức giá sẽ giảm xuống còn 699 USD vào cuối năm 2012, nhưng nếu khách hàng vẫn lo lắng về tình hình chi tiêu trong bối cảnh suy thoái, mức giá này vẫn khó để ultrabook có thể tăng được doanh số.
" alt="Ultrabook vẫn chưa bỏ cuộc" />
Năm sáu tuổi, vừa khai giảng được hơn một tháng, hai anh em đã thay phiên nhau bị viêm ruột thừa, phải phẫu thuật và điều trị liên tục bốn tuần liền. Xuất viện đi học lại chưa được bao lâu, hai đứa lại tiếp tục nhiễm trùng đường ruột, trị dứt điểm chắc cũng phải hơn nửa tháng. Số ngày nghỉ vượt quá quy định của trường, vậy là mẹ quyết định cho hai anh em học trễ một năm.
Năm lớp năm, Tuyên gặp phải sự cố khiến cho tâm lí sang chấn nghiêm trọng, không thể tiếp tục cùng anh mình hoàn thành việc học song song với nhau. Vậy nên cũng từ đó, Dương chính thức đi trước cậu em một lớp đúng với danh nghĩa "làm anh" của mình.
Gia đình Tuyên và Dương còn có một người con nuôi tên Kỳ, vì mồ côi ba mẹ từ nhỏ nên Kỳ được bà nội rước sang Mỹ nuôi dưỡng cho đến hiện tại. Gia đình Tuyên cũng gửi trợ cấp đều đặn để cậu con nuôi có một môi trường học tập tốt nhất. Nếu không phải lần này bà nội của hắn bệnh nặng không qua khỏi được, hắn chắc chắn sẽ không quay về Việt Nam, nói về quyết định này có lẽ hắn đã đắn đo suy nghĩ rất lâu, chỉ là hắn cũng không tài nào nghĩ ra, sự xuất hiện của mình lại náo loạn cuộc sống của một người cả đời như vậy.
...
"Tuyên, dậy đi con! Sao nằm đây ngủ vậy?"
"Mẹ..."
Giọng của mẹ nhè nhẹ cất lên đâu đó từ bên kệ dép, Lam Tuyên dụi mi mắt vài cái rồi mới chống tay ngồi dậy.
Hôm nay là thứ bảy, sau khi chạy bộ về, Tuyên tranh thủ chuẩn bị phần đồ ăn sáng cho mình để kịp đến trường. Học nửa buổi ở trường thì lại quay trở về nhà với một cơn đau đầu nhẹ, chỉ ngồi xem chương trình tivi một chút mà lại thiếp đi lúc nào chẳng hay.
"Thằng Dương đâu? Vẫn chưa về sao?"
"Anh hai có hẹn với bên hội học sinh chiều nay!"
Vốn là một bác sĩ tâm lí có tiếng rất giỏi. Nhiều năm nay mẹ còn lấn sân hoạt động cộng đồng kèm theo công tác xã hội để giúp đỡ những trường hợp không được may mắn.
Nhưng bởi vì lo cho công việc nhiều quá, mẹ cũng không có nhiều thời gian để quan tâm chính con ruột của mình. Hai đứa nó nương tựa vào nhau tự mình trưởng thành là chính, nhưng phải kể từ lúc Tử Kỳ đồng ý trở về, mẹ đã dành không ít thời gian của mình để lo lắng cho toàn bộ thủ tục của nó, duy chỉ có việc ra đón tận sân bay là mẹ không thể, bởi vì hôm nay còn phải tranh thủ sang nhà nội hoàn thành công việc gì đó. Ngậm ngùi đem trọng trách giao lại cho cậu con lớn, cứ tưởng đâu là chắc ăn rồi kia chứ?
"Ủa? Mẹ dặn nó chiều ra sân bay Liên Khương rước thằng Kỳ mà! Em con ít khi về Việt Nam, không để nó tự đi tự về được đâu! Bây giờ mấy giờ rồi?"
Tuyên điềm tĩnh liếc nhìn đồng hồ, còn nhàm chán ngáp dài một cái. Chuyện nhà có thêm thành viên mới không hề để lại được chút hứng thú nào trong thái độ.
"Anh hai có dặn con đi rước nó rồi, với lại hơn tám giờ tối mới hạ cánh mà, bây giờ mới bốn năm giờ!"
"Vậy thì được, mà con rước thì mẹ càng yên tâm hơn! À Tuyên, con có bằng lái ôtô rồi thì lấy xe của ba mà đi rước em cho ấm..."
"..."
Thật ra từ sớm mẹ cũng muốn Tuyên sẽ là người đi đón Tử Kỳ, chẳng qua sợ tính cách khó chịu của nó nói ra lại phiền thêm mấy câu từ chối nữa. Dù sao Dương vẫn nhiệt tình hơn, vậy mà nó lại có thể nhận lời giúp anh trai một cách nhanh nhẹn như vậy, khác hẳn với cách nó đã từ chối lời đề nghị tế nhị ban đầu của mẹ.
"Mà nè... đưa Tử Kỳ về nhà thì sắp xếp cho nó ở chung phòng với con luôn đi!"
"Mẹ nói gì?"
Lần này thì Lam Tuyên không ngáp ngủ nữa, hai mắt bỗng nhiên sáng bừng cùng một lúc chỉ vì câu nói của mẹ.
"Mẹ nói con dọn dẹp phòng cho Tử Kỳ ngủ chung chứ sao?"
"Không được! Con quen ở một mình từ lâu rồi mà!"
Mẹ cũng biết đề nghị của mình chắc chắn sẽ không nhận được đồng tình từ thằng con trai khó chịu trước mặt. Nhưng mà những lời mẹ đang nói vốn dĩ không phải là đang thương lượng với nó, mẹ hiện tại đang yêu cầu nó. Một yêu cầu vô cùng tối cao, khiến thằng bé buộc phải chấp nhận bằng tất cả sự nhiệt tình.
"Con thử làm chưa mà biết mình không làm được?"
"Nhưng mà... tại sao lại là phòng của con? Anh hai thì sao? Con tưởng thằng kia về sẽ ở phòng của anh hai, anh hai chủ yếu ở kí túc xá của trường, cả tuần về nhà có hai ba lần, sao không để thằng kia ở trong đó đi?"
Ở nhà thì Lam Tuyên rất hiếm khi lớn tiếng và phân bua, vậy mà giờ cũng biết bức xúc bắt đầu lên giọng tị nạnh, nhưng mà trước giờ vẫn như vậy, bởi vì nhà không có con gái nên đối với mẹ thì anh trai yếu đuối mỏng manh cứ như công chúa. Tị nạnh với công chúa của mẹ cũng không hề có kết quả tốt đẹp là mấy. Thái độ cáu gắt đó của thằng con trai, chỉ một từ không đủ chuẩn mực cũng đã bị mẹ trách rồi, mẹ nói ra câu nào sau đó, ánh mắt nhận tội của Lam Tuyên cũng dần hạ xuống theo từng câu chữ.
"Thằng kia là thằng nào?"
"Con xin lỗi, ý con là sao mẹ không để Tử Kỳ ở phòng của anh Dương đi..."
"Thằng bé từ nhỏ đã không có anh em ba mẹ ở cùng, mang nó về Việt Nam rồi cho nó một phòng riêng như vậy có ý nghĩa gì?"
"..."
Nhìn cái vẻ im lặng thế kia, có lẽ là đã tám chín phần muốn chấp nhận rồi. Vậy mà mẹ vẫn cố tình châm thêm vài ba câu chèn ép, ép đến khi thằng con khó chịu buộc lòng lên tiếng mới thôi.
"Mẹ cũng tính để cho hai đứa ở chung ngay từ đầu rồi, để con giúp đỡ nó quen với cuộc sống ở đây. Cái phòng tập nhảy của con đó, sau này mẹ sẽ cắt bớt đi để nới rộng phòng cho thằng Kỳ ở, chứ cái phòng chỗ cuối hành lang nhỏ quá, cũng không được thoải mái cho lắm!"
"Đừng cắt phòng tập nhảy của con mà mẹ, như vậy là chưa có đủ rộng đâu... còn cắt đi nữa con tập sao được?"
"Con đó, con có biết thằng Kỳ đột ngột quyết định về đây nên mẹ không kịp sắp xếp phòng cho nó không? Nếu đã biết thì đừng khiến mẹ khó xử, cái gì con cũng không chịu được thì mẹ sẽ cho con ra ngoài ở!"
"Con biết rồi... để con sắp xếp phòng... con không ra ngoài ở đâu, mẹ cũng đừng cắt phòng tập nhảy của con!"
Thật ra ba mẹ vốn cũng đang kinh doanh tận ba bốn khu homestay gần đây. Chuyện Tử Kỳ có chỗ ngủ hay là không đâu phải chuyện khó khăn gì, chẳng qua thừa biết mẹ muốn cho Tử Kỳ cảm giác gần gũi. Thế nên Lam Tuyên cũng chẳng còn cách khác, vừa không muốn phải ở cùng với Tử Kỳ, vừa không muốn hy sinh cái phòng tập nhảy đầu tư to bự, đành chủ động đứng dậy xách đồ lên lầu, đi tới cuối hành lang, nơi có cái phòng trống mà mẹ nhắc đến. Tranh thủ dọn dẹp cho người ta có một chỗ ngủ thoải mái trước khi bị mẹ sờ gáy thêm một lần nữa.
Dọn một mạch từ lúc bắt đầu cho đến hơn tám giờ tối mà quên không ăn uống gì, quên luôn cả nhiệm vụ đi rước Tử Kỳ mà anh hai đã nhờ vả trước đó. Thế là dù không hề cố ý, Tuyên vẫn bỏ Tử Kỳ đáng thương hết sức đứng ôm cái bảng có ghi tên mình ở ngoài sân bay, chờ đến khi người xung quanh đó giãn dần.
"Thuê bao quý khách vừa gọi..."
Tử Kỳ đợi hơn ba mươi phút nên cũng bắt đầu nóng lòng thử gọi vào số mà mẹ đã đưa trước đó. Hắn không biết đây là số di động của anh hai, người còn đang tất bật công việc ở hội học sinh, lúc bắt đầu cuộc họp, Hàn Dương vốn đã tắt chuông rồi.
"Mấy người này, sao không có ai online để gọi vậy ta..."
Loay hoay tìm lại địa chỉ trong điện thoại, mà điện thoại của hắn thì cũng đã nghịch suốt chuyến bay dài. Không mang theo cục pin dự phòng đúng là một sai lầm lớn, vừa đọc được tên đường thì điện thoại cũng "ngáp ngáp" tắt nguồn mất tiêu.
Hắn đã mua được một cái sim tạm thời, những cũng chẳng có cách gì để liên lạc người nhà ra đón. Trong khi đó, dù anh hai đã cẩn thận gửi cho hắn số điện thoại của Lam Tuyên, nhưng Tử Kỳ lại để chế độ máy bay trước khi nhận được tin nhắn.
Làm xong thủ tục nhập cảnh rồi, hắn còn phải di chuyển từ Sài Gòn về Đà Lạt, cũng không nghĩ là mình xui xẻo đến mức như vậy, Tử Kỳ ỷ y vào số phần trăm pin còn lại trong máy, ỷ y vào trong sự bất cẩn của mình.
Lẽ ra, hắn vẫn còn một cách là ngồi đợi ở chỗ sạc miễn phí, nhưng trớ trêu làm sao khi trạm sạc này lại sử dụng dây cáp để kết nối, điện thì có nhưng không có dây để cắm. Hắn bực dọc lảm nhảm mấy câu tiếng Việt đầu tiên trên mảnh đất mẹ.
"Thời buổi nào rồi còn sài dây cáp nữa chứ? Đã cho sạch miễn phí sao không cho xài đế sạc không dây luôn đi!"
"Người ta cho sạc free là may lắm rồi còn đòi với hỏi!"
Một người ngồi bên cạnh lên tiếng đáp lại đôi chút thắc mắc của hắn.
"..."
Ừ thì người ta phản bác câu than phiền của hắn cũng không hề sai. Nên hắn cũng tự biết an phận chọn cách im lặng mà quay lưng đi.
Cuối cùng cũng không đủ kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, Tử Kỳ quyết định kéo chiếc vali của mình ra bên ngoài tìm bắt taxi. Vị trí ít nhất mà hắn biết được chính là "Chợ Đà Lạt". Nhưng từ chợ về nhà tiếp theo phải đi thế nào thì hắn bó tay toàn tập, niềm hi vọng cuối cùng là phải làm sao có thể tìm được một chỗ để sạc điện thoại trước đã. Rơi vào tình thế này hắn chỉ ước mình vẫn còn ở Mỹ, ghé vào bất kì cửa hàng tiện lợi nào cũng có thể sạc miễn phí, chỉ cần đặt điện thoại lên đế và ăn xong phần gà rán mà thôi.
...
Dòng người ngoài kia dù vội vã nhưng ai cũng có một người nhất định đang chờ, nhìn qua nhìn lại chỉ một mình hắn loay hoay tự tìm taxi, mà taxi tầm này đều đã có người gọi sẵn từ trước, muốn tìm một chiếc chưa có khách để chui vào thôi cũng khó vô cùng.
"Meo!"
Hắn thở dài ngán ngẩm nhìn ra một vùng trời đêm bắt đầu tí tách mưa rơi. Cảm thấy mình rất giống một chú mèo con lạc chủ. Nhưng mà cái tiếng "Meo" vừa rồi thì không phải do hắn kêu đâu nhé.
"Meo!"
Dưới lề đường chẳng biết từ đâu chui ra một con mèo nhỏ, là mèo Anh lông ngắn trông rất đáng yêu, cổ nó có đeo vòng nhưng lại lang thang sợ đến phát run, nép vào dưới bánh của một chiếc taxi ngay trước mặt hắn.
"A a a... Anh gì ơi, chờ chút đã..."
Tử Kỳ từ lúc nhỏ đã rất thích mèo, cho nên trước mắt hắn chuyện một con mèo đáng thương bị cán sẽ thật kinh khủng. Hắn liều mạng chạy ra, mặc trời mưa chặn ở trước đầu taxi ra hiệu để tài xế đừng lăn bánh. Người tài xế nghe thấy tiếng của đối phương hốt hoảng thế kia đương nhiên không đạp ga nữa, phút chốc khi hắn cúi xuống ôm bé mèo vào lòng, cũng là lúc Lam Tuyên đội mưa từ trong thành phố chạy tới tìm hắn, vốn đã gần đến mức đó rồi nhưng lại không ai nhận ra ai.
"Meo, chủ của mày đâu? Mày đi lạc hả... tội nghiệp, giống tao quá à..."
"Meo..."
Nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mắt, Tử Kỳ thở dài cúi xuống nói thì thầm với con mèo đáng thương ở trên tay.
"Mày nói coi, giờ tao phải làm sao..."
Một mình lo cho bản thân đã không xong, lại còn rước thêm cả con mèo này nữa.
"Để xem..."
Chiếc vòng cổ của nó có khắc tên "Miu", mặt sau kèm với số điện thoại của chủ. Nhưng dù sao thì cũng rất lấy làm tiếc vì điện thoại trong túi hắn đã hết pin rồi.
"Thôi mày chịu khổ với tao một chút đi nha, chút nữa tao có chỗ dung thân tao sẽ tìm chủ cho mày! Được không?"
"Meo!"
" alt="Truyện [BL] U Mê" />
Năm sáu tuổi, vừa khai giảng được hơn một tháng, hai anh em đã thay phiên nhau bị viêm ruột thừa, phải phẫu thuật và điều trị liên tục bốn tuần liền. Xuất viện đi học lại chưa được bao lâu, hai đứa lại tiếp tục nhiễm trùng đường ruột, trị dứt điểm chắc cũng phải hơn nửa tháng. Số ngày nghỉ vượt quá quy định của trường, vậy là mẹ quyết định cho hai anh em học trễ một năm.
Năm lớp năm, Tuyên gặp phải sự cố khiến cho tâm lí sang chấn nghiêm trọng, không thể tiếp tục cùng anh mình hoàn thành việc học song song với nhau. Vậy nên cũng từ đó, Dương chính thức đi trước cậu em một lớp đúng với danh nghĩa "làm anh" của mình.
Gia đình Tuyên và Dương còn có một người con nuôi tên Kỳ, vì mồ côi ba mẹ từ nhỏ nên Kỳ được bà nội rước sang Mỹ nuôi dưỡng cho đến hiện tại. Gia đình Tuyên cũng gửi trợ cấp đều đặn để cậu con nuôi có một môi trường học tập tốt nhất. Nếu không phải lần này bà nội của hắn bệnh nặng không qua khỏi được, hắn chắc chắn sẽ không quay về Việt Nam, nói về quyết định này có lẽ hắn đã đắn đo suy nghĩ rất lâu, chỉ là hắn cũng không tài nào nghĩ ra, sự xuất hiện của mình lại náo loạn cuộc sống của một người cả đời như vậy.
...
"Tuyên, dậy đi con! Sao nằm đây ngủ vậy?"
"Mẹ..."
Giọng của mẹ nhè nhẹ cất lên đâu đó từ bên kệ dép, Lam Tuyên dụi mi mắt vài cái rồi mới chống tay ngồi dậy.
Hôm nay là thứ bảy, sau khi chạy bộ về, Tuyên tranh thủ chuẩn bị phần đồ ăn sáng cho mình để kịp đến trường. Học nửa buổi ở trường thì lại quay trở về nhà với một cơn đau đầu nhẹ, chỉ ngồi xem chương trình tivi một chút mà lại thiếp đi lúc nào chẳng hay.
"Thằng Dương đâu? Vẫn chưa về sao?"
"Anh hai có hẹn với bên hội học sinh chiều nay!"
Vốn là một bác sĩ tâm lí có tiếng rất giỏi. Nhiều năm nay mẹ còn lấn sân hoạt động cộng đồng kèm theo công tác xã hội để giúp đỡ những trường hợp không được may mắn.
Nhưng bởi vì lo cho công việc nhiều quá, mẹ cũng không có nhiều thời gian để quan tâm chính con ruột của mình. Hai đứa nó nương tựa vào nhau tự mình trưởng thành là chính, nhưng phải kể từ lúc Tử Kỳ đồng ý trở về, mẹ đã dành không ít thời gian của mình để lo lắng cho toàn bộ thủ tục của nó, duy chỉ có việc ra đón tận sân bay là mẹ không thể, bởi vì hôm nay còn phải tranh thủ sang nhà nội hoàn thành công việc gì đó. Ngậm ngùi đem trọng trách giao lại cho cậu con lớn, cứ tưởng đâu là chắc ăn rồi kia chứ?
"Ủa? Mẹ dặn nó chiều ra sân bay Liên Khương rước thằng Kỳ mà! Em con ít khi về Việt Nam, không để nó tự đi tự về được đâu! Bây giờ mấy giờ rồi?"
Tuyên điềm tĩnh liếc nhìn đồng hồ, còn nhàm chán ngáp dài một cái. Chuyện nhà có thêm thành viên mới không hề để lại được chút hứng thú nào trong thái độ.
"Anh hai có dặn con đi rước nó rồi, với lại hơn tám giờ tối mới hạ cánh mà, bây giờ mới bốn năm giờ!"
"Vậy thì được, mà con rước thì mẹ càng yên tâm hơn! À Tuyên, con có bằng lái ôtô rồi thì lấy xe của ba mà đi rước em cho ấm..."
"..."
Thật ra từ sớm mẹ cũng muốn Tuyên sẽ là người đi đón Tử Kỳ, chẳng qua sợ tính cách khó chịu của nó nói ra lại phiền thêm mấy câu từ chối nữa. Dù sao Dương vẫn nhiệt tình hơn, vậy mà nó lại có thể nhận lời giúp anh trai một cách nhanh nhẹn như vậy, khác hẳn với cách nó đã từ chối lời đề nghị tế nhị ban đầu của mẹ.
"Mà nè... đưa Tử Kỳ về nhà thì sắp xếp cho nó ở chung phòng với con luôn đi!"
"Mẹ nói gì?"
Lần này thì Lam Tuyên không ngáp ngủ nữa, hai mắt bỗng nhiên sáng bừng cùng một lúc chỉ vì câu nói của mẹ.
"Mẹ nói con dọn dẹp phòng cho Tử Kỳ ngủ chung chứ sao?"
"Không được! Con quen ở một mình từ lâu rồi mà!"
Mẹ cũng biết đề nghị của mình chắc chắn sẽ không nhận được đồng tình từ thằng con trai khó chịu trước mặt. Nhưng mà những lời mẹ đang nói vốn dĩ không phải là đang thương lượng với nó, mẹ hiện tại đang yêu cầu nó. Một yêu cầu vô cùng tối cao, khiến thằng bé buộc phải chấp nhận bằng tất cả sự nhiệt tình.
"Con thử làm chưa mà biết mình không làm được?"
"Nhưng mà... tại sao lại là phòng của con? Anh hai thì sao? Con tưởng thằng kia về sẽ ở phòng của anh hai, anh hai chủ yếu ở kí túc xá của trường, cả tuần về nhà có hai ba lần, sao không để thằng kia ở trong đó đi?"
Ở nhà thì Lam Tuyên rất hiếm khi lớn tiếng và phân bua, vậy mà giờ cũng biết bức xúc bắt đầu lên giọng tị nạnh, nhưng mà trước giờ vẫn như vậy, bởi vì nhà không có con gái nên đối với mẹ thì anh trai yếu đuối mỏng manh cứ như công chúa. Tị nạnh với công chúa của mẹ cũng không hề có kết quả tốt đẹp là mấy. Thái độ cáu gắt đó của thằng con trai, chỉ một từ không đủ chuẩn mực cũng đã bị mẹ trách rồi, mẹ nói ra câu nào sau đó, ánh mắt nhận tội của Lam Tuyên cũng dần hạ xuống theo từng câu chữ.
"Thằng kia là thằng nào?"
"Con xin lỗi, ý con là sao mẹ không để Tử Kỳ ở phòng của anh Dương đi..."
"Thằng bé từ nhỏ đã không có anh em ba mẹ ở cùng, mang nó về Việt Nam rồi cho nó một phòng riêng như vậy có ý nghĩa gì?"
"..."
Nhìn cái vẻ im lặng thế kia, có lẽ là đã tám chín phần muốn chấp nhận rồi. Vậy mà mẹ vẫn cố tình châm thêm vài ba câu chèn ép, ép đến khi thằng con khó chịu buộc lòng lên tiếng mới thôi.
"Mẹ cũng tính để cho hai đứa ở chung ngay từ đầu rồi, để con giúp đỡ nó quen với cuộc sống ở đây. Cái phòng tập nhảy của con đó, sau này mẹ sẽ cắt bớt đi để nới rộng phòng cho thằng Kỳ ở, chứ cái phòng chỗ cuối hành lang nhỏ quá, cũng không được thoải mái cho lắm!"
"Đừng cắt phòng tập nhảy của con mà mẹ, như vậy là chưa có đủ rộng đâu... còn cắt đi nữa con tập sao được?"
"Con đó, con có biết thằng Kỳ đột ngột quyết định về đây nên mẹ không kịp sắp xếp phòng cho nó không? Nếu đã biết thì đừng khiến mẹ khó xử, cái gì con cũng không chịu được thì mẹ sẽ cho con ra ngoài ở!"
"Con biết rồi... để con sắp xếp phòng... con không ra ngoài ở đâu, mẹ cũng đừng cắt phòng tập nhảy của con!"
Thật ra ba mẹ vốn cũng đang kinh doanh tận ba bốn khu homestay gần đây. Chuyện Tử Kỳ có chỗ ngủ hay là không đâu phải chuyện khó khăn gì, chẳng qua thừa biết mẹ muốn cho Tử Kỳ cảm giác gần gũi. Thế nên Lam Tuyên cũng chẳng còn cách khác, vừa không muốn phải ở cùng với Tử Kỳ, vừa không muốn hy sinh cái phòng tập nhảy đầu tư to bự, đành chủ động đứng dậy xách đồ lên lầu, đi tới cuối hành lang, nơi có cái phòng trống mà mẹ nhắc đến. Tranh thủ dọn dẹp cho người ta có một chỗ ngủ thoải mái trước khi bị mẹ sờ gáy thêm một lần nữa.
Dọn một mạch từ lúc bắt đầu cho đến hơn tám giờ tối mà quên không ăn uống gì, quên luôn cả nhiệm vụ đi rước Tử Kỳ mà anh hai đã nhờ vả trước đó. Thế là dù không hề cố ý, Tuyên vẫn bỏ Tử Kỳ đáng thương hết sức đứng ôm cái bảng có ghi tên mình ở ngoài sân bay, chờ đến khi người xung quanh đó giãn dần.
"Thuê bao quý khách vừa gọi..."
Tử Kỳ đợi hơn ba mươi phút nên cũng bắt đầu nóng lòng thử gọi vào số mà mẹ đã đưa trước đó. Hắn không biết đây là số di động của anh hai, người còn đang tất bật công việc ở hội học sinh, lúc bắt đầu cuộc họp, Hàn Dương vốn đã tắt chuông rồi.
"Mấy người này, sao không có ai online để gọi vậy ta..."
Loay hoay tìm lại địa chỉ trong điện thoại, mà điện thoại của hắn thì cũng đã nghịch suốt chuyến bay dài. Không mang theo cục pin dự phòng đúng là một sai lầm lớn, vừa đọc được tên đường thì điện thoại cũng "ngáp ngáp" tắt nguồn mất tiêu.
Hắn đã mua được một cái sim tạm thời, những cũng chẳng có cách gì để liên lạc người nhà ra đón. Trong khi đó, dù anh hai đã cẩn thận gửi cho hắn số điện thoại của Lam Tuyên, nhưng Tử Kỳ lại để chế độ máy bay trước khi nhận được tin nhắn.
Làm xong thủ tục nhập cảnh rồi, hắn còn phải di chuyển từ Sài Gòn về Đà Lạt, cũng không nghĩ là mình xui xẻo đến mức như vậy, Tử Kỳ ỷ y vào số phần trăm pin còn lại trong máy, ỷ y vào trong sự bất cẩn của mình.
Lẽ ra, hắn vẫn còn một cách là ngồi đợi ở chỗ sạc miễn phí, nhưng trớ trêu làm sao khi trạm sạc này lại sử dụng dây cáp để kết nối, điện thì có nhưng không có dây để cắm. Hắn bực dọc lảm nhảm mấy câu tiếng Việt đầu tiên trên mảnh đất mẹ.
"Thời buổi nào rồi còn sài dây cáp nữa chứ? Đã cho sạch miễn phí sao không cho xài đế sạc không dây luôn đi!"
"Người ta cho sạc free là may lắm rồi còn đòi với hỏi!"
Một người ngồi bên cạnh lên tiếng đáp lại đôi chút thắc mắc của hắn.
"..."
Ừ thì người ta phản bác câu than phiền của hắn cũng không hề sai. Nên hắn cũng tự biết an phận chọn cách im lặng mà quay lưng đi.
Cuối cùng cũng không đủ kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, Tử Kỳ quyết định kéo chiếc vali của mình ra bên ngoài tìm bắt taxi. Vị trí ít nhất mà hắn biết được chính là "Chợ Đà Lạt". Nhưng từ chợ về nhà tiếp theo phải đi thế nào thì hắn bó tay toàn tập, niềm hi vọng cuối cùng là phải làm sao có thể tìm được một chỗ để sạc điện thoại trước đã. Rơi vào tình thế này hắn chỉ ước mình vẫn còn ở Mỹ, ghé vào bất kì cửa hàng tiện lợi nào cũng có thể sạc miễn phí, chỉ cần đặt điện thoại lên đế và ăn xong phần gà rán mà thôi.
...
Dòng người ngoài kia dù vội vã nhưng ai cũng có một người nhất định đang chờ, nhìn qua nhìn lại chỉ một mình hắn loay hoay tự tìm taxi, mà taxi tầm này đều đã có người gọi sẵn từ trước, muốn tìm một chiếc chưa có khách để chui vào thôi cũng khó vô cùng.
"Meo!"
Hắn thở dài ngán ngẩm nhìn ra một vùng trời đêm bắt đầu tí tách mưa rơi. Cảm thấy mình rất giống một chú mèo con lạc chủ. Nhưng mà cái tiếng "Meo" vừa rồi thì không phải do hắn kêu đâu nhé.
"Meo!"
Dưới lề đường chẳng biết từ đâu chui ra một con mèo nhỏ, là mèo Anh lông ngắn trông rất đáng yêu, cổ nó có đeo vòng nhưng lại lang thang sợ đến phát run, nép vào dưới bánh của một chiếc taxi ngay trước mặt hắn.
"A a a... Anh gì ơi, chờ chút đã..."
Tử Kỳ từ lúc nhỏ đã rất thích mèo, cho nên trước mắt hắn chuyện một con mèo đáng thương bị cán sẽ thật kinh khủng. Hắn liều mạng chạy ra, mặc trời mưa chặn ở trước đầu taxi ra hiệu để tài xế đừng lăn bánh. Người tài xế nghe thấy tiếng của đối phương hốt hoảng thế kia đương nhiên không đạp ga nữa, phút chốc khi hắn cúi xuống ôm bé mèo vào lòng, cũng là lúc Lam Tuyên đội mưa từ trong thành phố chạy tới tìm hắn, vốn đã gần đến mức đó rồi nhưng lại không ai nhận ra ai.
"Meo, chủ của mày đâu? Mày đi lạc hả... tội nghiệp, giống tao quá à..."
"Meo..."
Nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mắt, Tử Kỳ thở dài cúi xuống nói thì thầm với con mèo đáng thương ở trên tay.
"Mày nói coi, giờ tao phải làm sao..."
Một mình lo cho bản thân đã không xong, lại còn rước thêm cả con mèo này nữa.
"Để xem..."
Chiếc vòng cổ của nó có khắc tên "Miu", mặt sau kèm với số điện thoại của chủ. Nhưng dù sao thì cũng rất lấy làm tiếc vì điện thoại trong túi hắn đã hết pin rồi.
"Thôi mày chịu khổ với tao một chút đi nha, chút nữa tao có chỗ dung thân tao sẽ tìm chủ cho mày! Được không?"
"Meo!"
" alt="Truyện [BL] U Mê" />
- ·Nhận định, soi kèo Western Sydney vs Melbourne Victory, 15h30 ngày 15/3: Mãn nhãn người hâm mộ
- ·Apple tố Kindle “dùng nhầm” kho ứng dụng App Store
- ·Dùng iPad kiểm tra sức khỏe
- ·磏g c岷 ch峄 em.
Mu峄檔 qu谩 r峄搃, n锚n ngh峄 ng啤i s峄沵 m峄沬 t峄憈.
脻 c峄 h岷痭 ch铆nh l脿 nh瓢 v岷瓂.
Ti锚u Chi岷縩 t峄 l芒u 膽茫 quen v峄沬 s峄 l岷h nh岷 n脿y, nh瓢ng nghe h岷痭 n贸i nh瓢 th岷 v岷玭 kh么ng kh峄廼 nh铆u m脿y. Nu峄憈 xu峄憂g c芒u anh 膽ang ch峄 em 膽峄媙h n贸i, chua x贸t 膽谩p: Kh么ng sao, em ch煤 媒 an to脿n.
N贸i xong li峄乶 c煤p 膽i峄噉 tho岷.
V瓢啤ng Nh岷 B谩c c岷 膽i峄噉 tho岷 b峄 c煤p 膽峄檛 ng峄檛 c岷 th岷 th岷璽 kh贸 hi峄僽, kh么ng ph岷 Ti锚u Chi岷縩 t峄ヽ gi岷璶 r峄搃 ch峄? Nh瓢ng ng岷玬 l岷, h岷痭 膽芒u th岷 l峄漣 n贸i c峄 m矛nh c贸 v岷 膽峄 g矛.
Ch瓢a k峄媝 suy ngh末 th锚m, thang m谩y 膽茫 k锚u 膽inh m峄檛 ti岷縩g, d峄玭g l岷 峄 t岷g V瓢啤ng Nh岷 B谩c 膽峄﹏g.
Ti锚u Chi岷縩 ng峄搃 trong xe r岷 l芒u, b峄 b岷 v岷 tr锚n m谩y t铆nh l脿m cho hoa m岷痶, c峄 c谩ch m峄檛 l煤c l岷 xuy锚n qua c峄璦 k铆nh xe nh矛n v峄 ph铆a b岷g 膽猫n thang m谩y. Anh ngh末 膽岷縩 ch峄 m峄檛 ch煤t n峄痑 th么i, ng瓢峄漣 m矛nh lu么n mong nh峄 th岷璽 l芒u s岷 xu岷 hi峄噉 峄 膽贸, trong l貌ng ch峄 c贸 m峄檛 d貌ng n瓢峄沜 岷 谩p ch岷 qua.
K岷縯 h么n 膽瓢峄 n峄璦 n膬m, V瓢啤ng Nh岷 B谩c l脿m vi峄嘽 su峄憈 峄 n瓢峄沜 ngo脿i, phu phu hai ng瓢峄漣 g岷 nhau th矛 铆t m脿 xa c谩ch th矛 nhi峄乽. N岷縰 kh么ng ph岷 cu峄慽 th谩ng tr瓢峄沜, Ti锚u Chi岷縩 峄 nh脿 m峄檛 m矛nh, b峄 s峄憈 cao m脿 kh么ng ai ch膬m s贸c, m岷 V瓢啤ng c贸 l岷 ch瓢a t峄玭g ngh末 膽岷縩 ph岷 d霉ng bi峄噉 ph谩p m岷h h啤n, c瓢峄g ch岷 V瓢啤ng Nh岷 B谩c quay v峄 Trung Qu峄慶.
K岷縯 h么n, l岷璸 gia 膽矛nh kh么ng ph岷 l脿 膽峄 hai ng瓢峄漣 ch膬m s贸c cho nhau hay sao? Hai 膽峄゛ con, m峄檛 膽峄゛ 峄 trong n瓢峄沜, m峄檛 膽峄゛ ra n瓢峄沜 ngo脿i, so v峄沬 kh么ng k岷縯 h么n c贸 g矛 kh谩c nhau?
M岷 V瓢啤ng trong 膽i峄噉 tho岷 nghi锚m kh岷痗 gi谩o hu岷 V瓢啤ng Nh岷 B谩c m峄檛 tr岷璶, hi峄僴 nhi锚n l脿 c贸 k岷縯 qu岷? H岷痭 g峄峣 cho Ti锚u Chi岷縩, n贸i sau khi xong vi峄嘽 峄 n瓢峄沜 ngo脿i s岷 nhanh ch贸ng quay v峄?
Ti锚u Chi岷縩 kh茅o l茅o h峄廼 h岷痭 li峄噓 c贸 g矛 b岷 ti峄噉 trong vi峄嘽 s岷痯 x岷縫 c么ng t谩c kh么ng? V瓢啤ng Nh岷 B谩c tr岷 l峄漣 r岷 d峄﹖ kho谩t: H峄 h峄廼 em v矛 sao mu峄憂 膽瓢峄 膽i峄乽 v峄 n瓢峄沜, em n贸i v矛 kh么ng mu峄憂 y锚u xa.
Th岷璽 ra, c芒u h峄廼 n脿y c贸 h啤i d瓢 th峄玜.
Nh瓢ng h岷縯 l岷 n脿y 膽岷縩 l岷 kh谩c anh 膽峄乽 mu峄憂 h峄廼.
T峄盿 nh瓢, ch峄 nh瓢 v岷瓂 m峄沬 c贸 th峄 kh岷硁g 膽峄媙h, b峄峮 h峄 l脿 ch峄搉g ch峄搉g h峄 ph谩p 膽茫 膽瓢峄 l末nh gi岷 ch峄﹏g nh岷璶.
M峄檛 h峄 膽峄搉g quan h峄 b矛nh 膽岷硁g, t峄 nguy峄噉 v峄沬 hai c谩i t锚n 膽瓢峄 膽岷穞 c岷h nhau tr锚n c霉ng m峄檛 t峄 gi岷.
B岷 c峄 khi n脿o gi岷 th铆ch cho ng瓢峄漣 kh谩c duy锚n c峄 d岷玭 膽岷縩 cu峄檆 h么n nh芒n c峄 hai ng瓢峄漣, Ti锚u Chi岷縩 膽峄乽 c岷 th岷 c贸 ch煤t kh么ng h峄 l岷 th瓢峄漬g.
L岷 膽岷 g岷穚 m岷穞, l脿 do cha m岷 hai b锚n s岷痯 x岷縫 m峄檛 bu峄昳 xem m岷痶 th芒n m岷璽.
Ti锚u Chi岷縩 khi 膽贸 b峄 m岷 c脿m r脿m 膽岷縩 n贸ng n岷, khuy锚n can m茫i cu峄慽 c霉ng m峄沬 膽峄搉g 媒 tham gia. Ai ng峄 膽瓢峄, 膽谩nh b岷瓂 膽谩nh b岷? v岷瓂 m脿 l岷 gi煤p anh l岷 n峄痑 g岷穚 膽瓢峄 V瓢啤ng Nh岷 B谩c. - ·Nhận định, soi kèo MU vs Sociedad, 03h00 ngày 14/3: Quỷ đỏ đi tiếp
- ·Bắc Triều Tiên phát triển mạng điện thoại 3G
- ·9 sản phẩm công nghệ di động 'đáng nhớ'
- ·Truyện Cô Gái Nhỏ! Em Định Đi Đâu?
- ·Nhận định, soi kèo Nantes vs Lille, 22h59 ngày 15/3: Đánh chiếm top 4
- ·Điện thoại cảm ứng, xem video 3D giá hơn 1 triệu đồng
Kiểm tra sức khỏe trên iPad Nhịp tim sẽ gây ra những thay đổi nhỏ và được thể hiện trên sắc thái khuôn mặt. Tuy nhiên, không thể dễ dàng nhận ra những sự thay đổi này. Nhưng với phần mềm hiện đại tích hợp trên camera của iPad 2 thì thật dễ để nhận ra những “thay đổi siêu nhỏ”.Người dùng chỉ cần chạy ứng dụng, sau đó đứng trước camera của máy, khi đó máy ảnh trên iPad 2 sẽ tự động nhận diện ra mọi thay đổi trong màu sắc trên khuôn mặt của người dùng, từ đó phân tích ra được dấu hiệu sức khỏe của bạn đang ở trong tình trạng nào.
" alt="Dùng iPad kiểm tra sức khỏe" />" alt="Lộ diện smartphone mỏng nhất thế giới" />
Curve 9360 chạy hệ điều hành BlackBerry OS 7.Đó là thông tin mà đại diện truyền thông của tập đoàn RIM (Research In Motion) vừa cho ICTnews biết.
" alt="BlackBerry Curve 9360 có giá 8,75 triệu đồng" />Một năm sắp qua đi, có lẽ đây cũng là lúc chúng ta nên nhìn lại những sản phẩm cũng như công nghệ nói trên, dành cho các hãng sản xuất sự ghi nhận và lòng biết hơn về những gì họ đã đem đến.
iPad của Apple
iPad của Apple đã “khởi động” ngành công nghiệp máy tính bảng tiêu dùng và tạo ra thị trường cho hàng ngàn ứng dụng của các nhà phát triển hãng thứ ba. Ngoài ra, không thể phủ nhận iPad đã góp phần mở đầu các trào lưu công nghệ tiêu dùng. Người sử dụng ngày càng yêu thích các sản phẩm mỏng và nhẹ, đó là lý do tại sao laptop ngày nay đang được sản xuất theo cách Apple mà đã tạo ra iPad: sử dụng bộ nhớ Flash và dùng chip xử lý nhỏ, tiết kiệm năng lượng. Độ mỏng và tính thẩm mỹ cao của iPad cũng làm cho người dùng luôn lấy sản phẩm này làm thước đo thẩm mỹ khi chọn mua cho mình 1 chiếc máy tính bảng hoặc máy tính xách tay.
Nếu Apple giữa vững lộ trình, iPad 3 rất có thể sẽ ra mắt vào đầu năm 2012, hứa hẹn thêm nhiều điều thú vị.
Nook Tablet của Barnes & Noble
Mặc dù Amazon được coi là người thống trị thị trường máy đọc sách e-reader với “gia đình” Kindle (Amazon từ chối công bố doanh số chính xác), Barnes & Noble đã tiếp tục ra dòng sản phẩm Nook cạnh tranh với Amazon, đem đến cho người tiêu dùng nhiều sự lựa chọn hơn, thúc đẩy sự phát triển của thị trường e-reader. Người ta cho rằng đây cũng là một phần lý do khiến Amazon phát triển Kindle Fire.
Kindle Fire của Amazon
Nếu Kindle Fire dành được thành công như đối thủ “đáng kể” dành cho iPad, điều này sẽ gây ra nhiều tác động lớn đến thị trường máy tính bảng: Android khẳng định vị trí là hệ điều hành dành cho máy tính bảng, niềm hi vọng thành công trên thị trường “béo bở” đối với các hãng sản xuất khác ngoài Apple, cuộc chiến giá cả chắc chắn xảy ra mà người được lợi là khách hàng.
“Trợ lý” Siri của Apple
Hôm 14/11, phát biểu trước hãng tin CNBC, nhà đồng sáng lập Steve Wozniak cho rằng “phụ tá ảo” Siri xuất hiện trên iPhone 4S ra mắt hồi tháng 10 vừa qua sẽ là xu hướng công nghệ hàng đầu trong tương lai.
Công nghệ lớn mới nổi trong ngành công nghiệp này cho thấy một mong ước của con người sẽ trở thành hiện thực, đó là có thể nói chuyện được với máy tính, đặc biệt là máy tính cầm tay hoặc điện thoại thông minh.
Mặc dù sau khi ra mắt, Siri bị chỉ trích khá nhiều vì những lỗ hổng bảo mật trên iPhone, đây lại chính là nguồn động lực để Apple nói riêng và giới công nghệ nói chung tiếp tục phát triển công nghệ này.
" alt="9 sản phẩm công nghệ di động 'đáng nhớ'" />
- ·Nhận định, soi kèo AC Milan vs Como, 0h00 ngày 16/3: Thất vọng nối tiếp thất vọng
- ·Lộ diện smartphone mỏng nhất thế giới
- ·Hé lộ 5 smartphone 'bạch tuyết' cho Giáng sinh của Samsung
- ·Truyện [Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu
- ·Nhận định, soi kèo Nantes vs Lille, 22h59 ngày 15/3: Đánh chiếm top 4
- ·HTC EVO 3D
- ·'Tín đồ' BlackBerry giao lưu với Quang 'Quick' tại ngày hội Berry's day
- ·Ultrabook vẫn chưa bỏ cuộc
- ·Nhận định, soi kèo Nassaji Mazandaran vs Sepahan, 22h30 ngày 13/3: Đối thủ kỵ giơ
- ·Cách kích hoạt giao diện mới của Youtube