Nhận định, soi kèo Dyala vs Al Zawraa, 18h30 ngày 23/1: Củng cố ngôi đầu
本文地址:http://jp.tour-time.com/news/6a495566.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo Qarabag vs Steaua Bucuresti, 00h45 ngày 24/01: Bất phân thắng bại
VinFast không nói rõ số bán cụ thể, mà cho biết hơn 51.000 xe. Riêng trong tháng 10, hãng này giao hơn 11.000 xe, tăng 24% so với tháng 9. Hai mẫu xe đóng góp doanh số lớn nhất trong tháng vừa qua là VF 3 với hơn 5.000 xe và VF 5 hơn 2.600 xe.
">VinFast, Toyota, Hyundai đua bán xe nhiều nhất Việt Nam
Hành trình kỳ lạ
Sau cuốc xe đường dài, ông Hồ Ngọc Long (62 tuổi, huyện Cần Đước, tỉnh Long An), cởi phăng chiếc áo đẫm mồ hôi, vắt lên chiếc ghế gỗ. Ông ngồi thụp xuống hiên nhà, với tay lấy bình trà đá tu ừng ực.
Biết chúng tôi đến hỏi thăm về người con trai út vừa từ Thái Lan trở về sau hành trình 18 ngày bơi xuồng cao su vượt biển sang Ấn Độ cưới vợ, ông chỉ tay xuống sau nhà nói: “Nó đó. Nó về mấy hôm rồi”.
Đó là người đàn ông thấp bé, gầy ốm, tóc nhuộm vàng. Anh có nụ cười thân thiện và cách nói chuyện nhẹ nhàng. Anh cho biết mình tên Hồ Hoàng Hưng, 37 tuổi.
Trước đó, tờ Bangkok Post đưa tin, ngày 23/3, Hải quân Thái Lan cứu hộ một người đàn ông Việt Nam chèo xuồng cao su với ý định sang Ấn Độ cưới vợ. Người đàn ông trên chính là anh Hồ Hoàng Hưng.
Anh Hưng quả quyết mình vượt biển là để sang Ấn Độ. Tại đây, sẽ có người hỗ trợ anh sang Anh quốc để cưới cô gái mà anh đã quen trước đó.
Hưng đi máy bay đến Bangkok (Thái Lan) vào ngày 2/3. Sau đó, anh bắt xe buýt từ thủ đô nước này đến Phuket. Tại đây, anh Hưng mua một chiếc xuồng cao su và khoảng 60 gói mỳ tôm cùng 6-7 bình nước lọc.
Ngày 5/3, anh Hưng bắt đầu hành trình vượt biển sau khi đã chất đầy hành lý gồm một ít quần áo, mì tôm, nước uống lên chiếc xuồng cao su nhỏ bé. Anh đẩy xuồng ra biển rồi cố chèo theo hướng mặt trời.
Ngày đầu tiên, anh cùng chiếc xuồng trôi từ đất liền ra một hòn đảo lạ giữa biển rồi mắc kẹt tại đây suốt 3 ngày liền. Anh cho rằng, xung quanh đảo có vùng nước xoáy nên dẫu cố chèo xuồng ra xa, anh vẫn bị dòng nước cuốn lại vị trí cũ.
Đến ngày thứ tư, anh cố bơi xuồng theo một hướng khác thì “sáng hôm sau, khi tỉnh dậy mới không còn nhìn thấy màu xanh thẫm của hòn đảo nữa”. Không bản đồ, không có kinh nghiệm đi biển, anh tự tìm hướng đi cho mình bằng cách “ban ngày bơi xuồng theo hướng mặt trời mọc, đêm bơi theo hướng mặt trăng”.
Liên tục phơi mình dưới cái nắng gay gắt khiến anh Hưng gầy sọp, đen nhẻm. Thậm chí, những phần cơ thể không có áo, quần che đều bị nắng, nước biển làm cho phồng rộp, nứt nẻ. Đến nay, các vết thương ấy vẫn chưa lành.
Anh kể: “Đi như thế, tôi không thấy sợ hay mệt gì cả. Khi đói, tôi lấy mì tôm ra ăn sống rồi uống nước vào. Suốt 18 ngày trên biển, tôi cứ ăn như thế. Trước đó, tôi đã tập ăn như vậy rồi nên khi ra biển thật thì không vấn đề gì”.
Anh cũng khẳng định những ngày vượt đại dương trên xuồng cao su, anh nhiều lần gặp sóng to, gió lớn thậm chí đối mặt với những cơn bão dữ giữa biển khơi. Tuy nhiên, anh và chiếc xuồng chưa bị sóng đánh lật, nhấn chìm lần nào.
Kết thúc bất ngờ
Ban đầu, anh Hưng dự tính sẽ bơi xuồng cao su vượt biển đến Ấn Độ trong vòng 20 ngày. Tuy nhiên, đến ngày thứ 18, anh quyết định kết thúc hành trình bởi nhận thấy không thể đến được nơi anh muốn.
Anh nói: “Sau khi đi mười mấy ngày, tôi kiểm tra lại thì thấy mì tôm, nước uống sắp cạn. Trong khi đó, tôi vẫn thấy cờ Thái Lan được treo trên những con tàu lớn. Tôi nghĩ, như vậy là mình chưa ra khỏi Thái Lan”.
“Với số thức ăn, nước uống còn lại, tôi nghĩ mình không đủ sức để vượt biển nên tìm cách xin các tàu cá nước bạn giúp đỡ. Tôi cố gắng xin sự hỗ trợ từ các tàu, thuyền đánh cá bằng cách nói: “Help me” (tạm dịch: Xin hãy giúp tôi)”, anh kể thêm.
Một số tàu, thuyền đánh cá khi nhận được tín hiệu nhờ hỗ trợ từ anh đã từ chối, không giúp đỡ. Những người trên thuyền đan 2 cánh tay vào nhau tạo thành hình chữ X ra hiệu không thể giúp.
Anh cho rằng, họ nghĩ anh là dân buôn lậu, chở hàng cấm hoặc vượt biên trái phép nên không dám giúp vì sợ bị liên lụy. Tuy nhiên, anh liên tục nói câu tiếng Anh: “Help me please”. Cuối cùng, anh được một tàu cá tiếp cận.
Tàu cá này trình báo việc mình phát hiện xuồng cao su của anh Hưng ngoài biển cho lực lượng Hải quân Thái Lan. “Khoảng 15 phút sau, tôi thấy tàu của Hải quân Thái Lan đến. Họ khám xét tôi. Khi nhận thấy tôi an toàn, họ đưa tôi vào đảo để hồi phục sức khỏe”, anh kể.
Sau đó, anh Hưng được đưa vào đất liền tại Thái Lan. Anh không nhớ mình đã được đưa đến địa điểm nào của nước này. Anh chỉ nhớ mình được chăm sóc sức khỏe rất tốt trong bệnh viện.
Tại đây, sau khi có đầy đủ giấy tờ, anh được một nhà hảo tâm tài trợ vé máy bay để bay từ Thái Lan về sân bay Tân Sơn Nhất (TP.HCM). Về đến TP.HCM, anh Hưng bắt xe buýt rồi đi thêm một chặng xe ôm nữa để về nhà ở huyện Cần Đước, tỉnh Long An.
Ông Long cho biết, ông chưa từng nghe đến việc con trai mình kết hôn với cô gái nước ngoài. Việc con trai ông xuất ngoại, rồi bơi xuồng cao su vượt biển ông và gia đình cũng không hề hay biết. Chỉ khi báo chí đưa tin, ông mới hay và hoang mang cực độ.
“Hưng cứ đi đi về về. Nó nhiều lần đi nước ngoài rồi lại về nên chúng tôi cũng không biết nó đi đâu, làm gì. Khi được báo chí thông tin là nó đi xuồng hơi ra biển để sang Ấn Độ, gia đình tôi rất lo lắng. Nay nó lành lặn trở về, chúng tôi rất vui”, ông Long chia sẻ.
Cùng nhận định, ông Võ Thành Cư, Bí thư kiêm Trưởng ấp 1B, xã Tân Trạch, huyện Cần Đước, tỉnh Long An cho biết, anh Hưng là người địa phương. Tuy nhiên, anh này liên tục đi khỏi địa phương và xuất ngoại.
“Đặc biệt, anh Hưng có một số lời nói, hành động không được bình thường nhưng không hề có giấy tờ gì liên quan đến bệnh tâm thần. Những lúc có mặt, sinh sống tại địa phương, anh Hưng vẫn hòa đồng với mọi người. Việc anh này bơi xuồng cao su vượt biển cũng khiến tôi bất ngờ”, ông Cư nói.
Hà Nguyễn
">18 ngày trên biển của người đàn ông Việt chèo xuồng sang Ấn Độ cưới vợ
Khi dịch Covid-19 phức tạp, Hà Nội thực hiện giãn cách xã hội, công trình nơi anh làm phải dừng xây dựng. Chồng tôi và nhóm anh em thợ hồ không được làm việc nhưng cũng không thể về quê.
Cũng may, anh chủ thầu là người tốt bụng nên dù không làm việc, công nhân vẫn được cho 1 triệu/tháng, đồng thời được lo chỗ ăn, chỗ ở.
Khi công trình được phép xây dựng tiếp, anh lại đi làm và gửi tiền về cho vợ con đều đều. Nhưng kể từ tháng 3/2021, anh ít gọi điện và cũng không gửi tiền về cho vợ con nữa. Tôi hỏi thì anh bảo do chủ thầu nợ lương.
Tôi ở nhà làm ruộng nuôi 3 con trai. Lúc nông nhàn thì thêu thùa kiếm tiền đi chợ. Cuộc sống không đến mức đói ăn. Tuy nhiên, vì khoản nợ năm trước, chủ nợ đến đòi thường xuyên nên tôi rất sốt ruột.
Có hôm, tôi nhắn tin bảo anh "bỏ chỗ đó, đi làm chỗ khác" hoặc ra ngoài chạy xe ôm để kiếm tiền tươi thóc thật nhưng anh nổi cáu, chửi tôi thậm tệ trong điện thoại.
Anh bảo, giờ không làm thì coi như mất trắng mấy tháng công nên phải làm tiếp, hy vọng đến Tết chủ thầu sẽ trả hết.
Không còn cách nào khác, tôi lại nuôi hy vọng đến Tết sẽ có một mớ tiền. Nhưng buồn thay, Tết vừa rồi về nhà, anh đưa cho tôi 3 triệu và nói, công trình chưa xong, chủ thầu không lấy được tiền nên chưa có tiền trả anh em. Họ chỉ đưa 3 triệu để anh em về tiêu Tết.
Tôi nhớ hôm ấy là ngày cuối cùng của năm. Nhìn thấy mấy tờ tiền anh đưa sau gần 1 năm đi làm, tôi buồn không nói nên lời.
Gần đây, sau khi anh đã trở lại Hà Nội để làm việc, tôi tình cờ gặp vợ của một anh cũng làm ở chỗ chồng tôi. Không ngờ chị ấy nói, chồng chị vẫn được trả lương bình thường, chủ thầu không hề nợ bất cứ ai.
Mặt mũi tôi tái nhợt đi. Chân tay run lẩy bẩy vì chợt nghĩ rằng, chồng tôi đã làm gì hết tiền nên mới nói dối tôi.
Tối hôm đó, sau khi đã nghĩ thật kỹ, tôi đến nhờ chị ấy nhắn tin hỏi dò về chồng tôi, xem chồng tôi có đánh bạc, chơi lô đề hay cá cược gì ở Hà Nội không?
Chị ấy nhắn tin vài câu đã bảo rằng chồng tôi có bồ. Hai người hiện sống cùng nhà... Tôi nghe như sét đánh bên tai. Cảm giác đau đớn đến tột độ.
Đêm hôm đó, tôi không sao ngủ được, nước mắt cứ thế chảy ra ướt đầm cả gối. 4h sáng, tôi quyết định bật dậy, ra đường cao tốc vẫy xe đi Hà Nội.
6h sáng, tôi đã có mặt tại căn nhà mà chồng tôi và đám công nhân đang ở. Đó là một căn biệt thự 5 tầng, cửa được che bằng vải bạt tường xây thô, lại để lâu nên nhìn rất cũ, bẩn. Bên trong là những tấm phản và la liệt công nhân nằm.
Sau nhiều phút tìm kiếm, tôi mới thấy chồng và cô nhân tình đang nằm chung trong một chiếc mùng ở góc cầu thang tầng 3. Một chị sống ở đó nói với tôi rằng, góc cầu thang và nhà vệ sinh cạn là những nơi dành cho các cặp vợ chồng.
Hóa ra mọi người ở đây đều nghĩ, chồng tôi và người đàn bà kia là vợ chồng nên chẳng ai thắc mắc về chuyện họ nằm chung trên một manh chiếu.
Điều đó khiến tôi cay đắng vô cùng. Tôi đã lao vào đánh ghen rồi ê chề ra về vì chồng tôi bênh cô ta.
Từ hôm đó đến nay, anh ta không gọi điện, cũng không thèm về quê gặp mẹ con tôi. Em trai tôi hiện rất bức xúc. Cậu ấy hỏi tôi địa chỉ để đến đánh cho chồng tôi một trận. Tuy nhiên, anh bạn cùng xã nói với tôi rằng, sau hôm tôi đến làm ầm ĩ, chồng tôi và cô nhân tình đã dọn ra ngoài, giờ không biết họ đang ở đâu.
Theo mọi người, tôi nên làm gì để giải quyết chuyện này?
Độc giả T.T
Phát hiện chồng ngoại tình trong căn biệt thự bỏ hoang ở Hà Nội
Nhận định, soi kèo Fenerbahce vs Lyon, 0h45 ngày 24/1: Tự tin trên sân nhà
Thỉnh thoảng, có vài người rỉ tai tôi bảo chồng tôi có nhân tình, có người còn “tốt bụng” đến tận nhà, lấm lét hỏi chồng tôi ở nhà không rồi thông báo với tôi “một chuyện rất quan trọng”: “Tôi nhìn thấy chồng cô tình tứ với một cô gái trẻ”. Tôi mỉm cười, cảm ơn họ đã quan tâm và bảo rằng chuyện gia đình tôi tôi tự biết cách lo liệu. Tôi biết người ta chẳng phải vì quan tâm hay lo lắng cho hạnh phúc gia đình tôi, họ chỉ là tò mò, có thể có phần hả hê trước nỗi đau của người khác.
Có đôi lần chồng tôi hỏi “Em có thấy hạnh phúc khi sống chung với anh không?”. Tôi bảo rằng: “Em cảm thấy hạnh phúc hay không, phần nhiều là do anh quyết định?”. Tôi yêu chồng tôi, nhưng rồi tình yêu đó dần cũng trở thành nỗi đớn đau và mệt mỏi khi tôi phải gồng mình níu giữ. Gia đình tôi xưa nay vốn ấm êm không điều tiếng. Cả hai đều có học thức, có vai vế trong xã hội. Nhưng hôn nhân hạnh phúc hay không lại hoàn toàn không phụ thuộc vào những điều đó. Ý thức giữ gìn gia đình là một chuyện, lí lẽ trái tim lại là chuyện khác. Có chăng chỉ là khi tình yêu phai nhạt, chúng tôi không làm ầm ĩ lên đổ lỗi quy kết đối phương mà thôi.
Người tình của chồng tôi theo như tôi biết là một cô gái còn rất trẻ. Cô là sinh viên, là học trò của chồng tôi, hẳn là rất xinh đẹp, rất thông minh nên mới khiến một người đàn ông đã đủ chín chắn như chồng tôi rung động. Và tôi nghĩ rằng tôi cần gặp cô gái ấy một lần.
Cô gái ngồi trước mặt tôi, tay vân vê cây bút, cô ấy cứ cúi đầu một hai “cháu xin lỗi cô”. Tôi hỏi:
- Cháu còn trẻ, yêu một người đàn ông lớn tuổi như thế, có thực là vì yêu hay chỉ là lòng ngưỡng mộ?
- Cháu yêu thầy ạ. Nhưng cháu…
- Cháu còn trẻ, còn cả tương lai dài phía trước. Cháu còn rất nhiều cơ hội để tìm cho mình một người đàn ông tốt. Bố mẹ cháu hẳn là hi vọng ở cháu rất nhiều, họ sẽ thế nào nếu biết con mình yêu một người bằng tuổi cha tuổi chú, họ sẽ thế nào nếu biết con rể mình chỉ bằng tuổi mình, có phải là điều dễ dàng chấp nhận không?
- Cháu…
- Nếu cháu đã suy nghĩ đến những vấn đề đó mà vẫn kiên định. Nếu cháu tin rằng mình lựa chọn đúng, thì cô cũng không cho rằng cháu sai. Là con gái, ai cũng mơ được gặp một người đàn ông của riêng mình. Đến với chồng của cô, cháu chắc chắn sẽ có những thiệt thòi. Chỉ có điều nếu cháu đã lựa chọn, thì phải sống thật hạnh phúc, bởi nó được đánh đổi bằng sự mất mát và đớn đớn của người khác.
Tôi đứng dậy rồi, cô gái vẫn ngồi đó, bất động trong những giọt nước mắt lăn dài.
Tôi biết đã đến lúc tôi nên buông bỏ. Níu kéo một cuộc hôn nhân không phải bao giờ cũng là giải pháp tốt nhất một khi trái tim ai đó đã lạc lối mất rồi.Tôi đề nghị li hôn, chồng tôi có vẻ ngạc nhiên vì nó đến sớm hơn anh dự định. Anh là một người thầy, một tiến sĩ. Hàng ngày anh đứng trước bao nhiêu học trò. Anh cũng không còn đủ trẻ để có thể xem yêu đương như một cuộc chơi mạo hiểm. Việc anh dám từ bỏ gia đình chỉ vì yêu sinh viên của mình đã là một việc làm can đảm, hẳn cũng đã cân nhắc dằn vặt mình nhiều lắm. Suy cho cùng, cả hai người họ đều can đảm. Tình yêu thì không phân biệt tuổi tác, địa vị. Tình yêu chỉ thực sự có ý nghĩa khi người ta cảm thấy cần có nhau, sẽ vì nhau mà dám từ bỏ những điều lớn lao khác.
Hẳn có ai đó sẽ cho rằng tôi dại dột để một con bé vắt chưa sạch mũi giật mất chồng. Không, sẽ không ai đủ sức kéo chồng tôi ra khỏi gia đình nếu chính anh ta không muốn. Đàn ông không ngờ nghệch và ngu muội đến vậy. Một gia đình tan vỡ, lỗi không phải lúc nào cũng do kẻ thứ ba. Với lại trong tình yêu, ai không được yêu chính là kẻ thứ ba. Tôi đã chọn cách buông bỏ, bởi tôi không muốn mình là người thứ ba trong mối quan hệ này.
Tôi nói với các con tôi: Nếu bố mẹ chia tay, người đau khổ nhất là mẹ, nhưng mẹ đã chấp nhận được thì các con không có lý do gì mà không thể chấp nhận. Hoặc là bố mẹ vẫn sống với nhau vì các con, cho các con có một gia đình đầy đủ theo nghĩa nào đó, hoặc là bố mẹ chia tay để bố con có hạnh phúc mới, mà mẹ cũng nhẹ lòng, các con nghĩ nên chọn giải quyết vấn đề theo hướng nào? Và các con tôi bảo rằng chúng tôi nên li hôn.
Chúng tôi đã chia tay nhau như thế, không ầm ĩ, không oán trách, chỉ có những hụt hẫng mất mát trong lòng không dễ gì ai nhìn thấy được. Các con tôi cũng đã đủ lớn để tôi có thể nói với chúng rằng: Đôi lúc chúng ta phải trở thành anh hùng của chính mình. Có thể người khác không quan tâm tim ta đang đau đến độ nào nhưng bản thân ta phải biết cách bảo vệ trái tim mình để đừng làm nó đau thêm nữa. Từ bỏ không phải lúc nào cũng có nghĩa là yếu đuối, mà nó có nghĩa là ta đủ mạnh mẽ để buông tay.
(Theo Dân Trí)
">Chồng tôi có nhân tình
Em xin được tư vấn và cảm ơn!
Độc giả Lư Hoàng