Sony ra mắt dòng Walkman E Series
(责任编辑:Thể thao)
下一篇:Siêu máy tính dự đoán AC Milan vs Parma, 18h30 ngày 26/1
- Tỷ lệ ví Bitcoin hoạt động hàng tuần trong tháng 6 xuống thấp nhất 1,22% và cao nhất 1,32%, mức chưa từng xảy ra kể từ tháng 11/2010, theo thống kê của công ty phân tích IntoTheBlock. Trước đó ngày 27/5, hệ thống cũng ghi nhận tổng số ví đang hoạt động là 614.770, thấp nhất kể từ tháng 12/2018.
Chỉ số trên thể hiện tình hình giao dịch bằng Bitcoin đang suy giảm, thị trường đang trải qua giai đoạn tái tổ chức và hợp nhất. Juan Pellicer, nhà nghiên cứu cấp cao tại IntoTheBlock, đánh giá nguyên nhân là thiếu vắng sự tham gia của các tài khoản người dùng nhỏ lẻ.
- Tìm gặpchuyên gia tâm lý khi quyết tâm bỏ vợ đang bốc lên ngùn ngụt, anh Hoàng K gầnnhư không còn giữ được bình tĩnh để có thể kể một cách rõ ràng mạch lạc về cáibí mật “động trời” của vợ mà anh vừa phát hiện ra. Bị chồng gọi là gái làm tiền vì chủ động chuyện chăn gối" alt="Bí mật động trời từ camera theo dõi vợ trong phòng ngủ" />
- Em choáng váng khi thấy anh dừng xe lại trước một căn nhà cấp 4 lụp xụp, tuềnh toàng nằm ở tít sâu trong con ngõ.
Em quen anh ấy cách đây 2 năm. Ban đầu em bị thu hút bởi phong thái và cách ăn mặc vừa lịch sự, chỉn chu vừa rất có gu của anh ấy. Em đoán chắc gia đình anh ấy cũng phải khá giả, có điều kiện thì anh ấy mới có thể chưng diện như vậy được. Chúng em nói chuyện với nhau nhiều rồi dần dà dẫn tới tình yêu. Anh ấy là mẫu bạn trai khá lý tưởng, biết quan tâm và chiều chuộng người yêu. Công việc của anh cũng ổn định và có tương lai nên em khá yên tâm. Duy chỉ có một điều, dù yêu nhau đã lâu mà anh vẫn không chịu đưa em về nhà.
Chúng em không còn trẻ nữa, anh năm nay 28 còn em thì 26 tuổi rồi. Khi bắt đầu yêu em đã xác định sẽ yêu nghiêm túc và cố gắng giữ gìn tình yêu để đi tới hôn nhân. Anh cũng ủng hộ suy nghĩ này của em. Chúng em yêu nhau nhưng tiền nong thì đều rạch ròi, khi đi chơi, anh trả một phần thì em cũng sẽ trả phần tương đương. Em đã đưa anh về ra mắt bố mẹ khi yêu được 5 tháng. Đến nay đã thêm 5 tháng nữa trôi qua nhưng anh vẫn chưa đả động gì tới việc dẫn em về ra mắt bố mẹ. Thấy em giục giã, anh kiếm cớ giải thích nhưng em vẫn thấy có điều gì đó không ổn.
Em choáng váng khi thấy anh dừng xe lại trước một căn nhà cấp 4 lụp xụp, tuềnh toàng nằm ở tít sâu trong con ngõ. Ảnh minh họa
Một hôm anh đột nhiên rủ em đi ăn trưa ở nhà hàng. Đến nơi, em sốc hơn nữa khi anh giới thiệu 2 người ngồi cùng bàn là bố mẹ anh. Họ ăn mặc rất lịch sự và sang trọng, nhìn còn có vẻ nghiêm khắc nên em rất lo lắng, cứ tự thầm trách anh sao không báo trước cho em biết để chuẩn bị. Bữa trưa diễn ra trong bầu không khí ngại ngùng vì em cảm giác giữa anh và bố mẹ cũng không được gần gũi, thân thiết lắm. Tuy vậy em cũng yên tâm hơn vì nghĩ rằng anh đã dẫn về ra mắt bố mẹ tức là nghiêm túc muốn lấy em rồi.
Thế mà chuyện chẳng ai ngờ lại xảy ra. Cách đây 3 ngày, em đưa một cô đồng nghiệp về nhà do cô ấy ốm không tự lái xe về được. Khi từ ngõ nhà cô ấy đi ra thì em bất ngờ thấy anh đang đi vào con ngõ bên cạnh. Lúc ấy em chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ muốn đùa anh chút nên lẳng lặng bám theo sau, cũng một phần tò mò muốn xem nhà anh thế nào. Rồi em choáng váng khi thấy anh dừng xe lại trước một căn nhà cấp 4 lụp xụp, tuềnh toàng nằm ở tít sâu trong con ngõ. Cực chẳng đã em bèn lên tiếng gọi anh. Anh giật mình quay ra và tái mét mặt khi thấy em. Thấy bộ dạng anh lúng túng, em quyết làm cho ra nhẽ bèn cứ thế đi vào, tỏ ra tươi cười bình thường.
- Hôm nay em đưa bạn về, vừa ra khỏi ngõ thì thấy anh nên lén bám theo sau. Nhà anh đây đúng không?
- À… ừ… - Anh bối rối đến cùng cực, hết nhìn em lại nhìn căn nhà rồi cúi gằm mặt xuống đất
Vừa lúc đó thì một người phụ nữ trung niên bước ra chào em:
- Cháu là bạn của Thành tới chơi hả? Bác là mẹ nó.
Em suýt nữa làm đổ xe khi nghe bác nói rằng là mẹ anh vì rõ ràng bác không phải bác gái anh từng giới thiệu hôm đi ăn nhà hàng. Em cúi chào bác rồi nhìn anh ra hiệu giải thích. Anh vội vàng dắt xe vào nhà rồi bảo em ra quán nước nói chuyện. Mẹ anh thì ngơ ngác không hiểu, cứ liên tục nói: “Ơ sao tới nhà rồi còn ra quán nước cho phí tiền ra? Hai đứa vào trong mà nói chuyện này. Chưa bao giờ thằng Thành dẫn bạn gái về nhà hết, cháu là người đầu tiên đó!”.
Em đang không biết phải đáp sao thì anh đã giành lấy xe rồi bảo em lên xe và phóng đi. Ra đến quán nước, vừa ngồi xuống, anh đã nắm lấy tay em và rối rít xin lỗi. Anh nói rằng sợ em chê gia cảnh nghèo khó, bố mẹ nông dân nên mới không dám đưa em tới nhà và nhờ người đóng vai bố mẹ để gặp em ở nhà hàng. Anh bảo rằng nhà em thì có kinh tế, sợ nếu biết hết chân tướng nhà anh thì bố mẹ em sẽ chê là không môn đăng hộ đối.
Ban đầu em choáng váng mãi nhưng sau khi nghe anh giải thích thì chỉ thấy tức giận. Em giật tay ra khỏi tay anh và nói:
- Anh có biết em tức giận vì gì không? Không phải em chê anh nghèo, chê bố mẹ anh gì hết, cũng không phải vì anh đóng kịch lừa dối em mà là em thấy anh quá hèn và kém cỏi. Anh có thể mua quần áo chưng diện cho mình, mua xe đẹp cho mình mà cái nhà lụp xụp như thế anh để cho bố mẹ anh ở. Anh mua váy áo, túi xách, giày dép cho em thế anh đã mua được gì tặng bố mẹ anh chưa? Anh cứ nói sợ em chê nhà anh nhưng bản thân anh thấy xấu hổ vì gia cảnh nghèo khó của mình đúng không? Người đàn ông như thế chẳng đáng mặt đàn ông chút nào! Nhìn cách anh đối xử với bố mẹ mình như thế em không thể tin tưởng giao phó cuộc đời mình cho anh được. Em khuyên anh nên sống lại đi, sống thế này không được đâu!
Nói xong em ra ngoài lấy xe đi thẳng. Đi trên đường, cơn tức giận của em vẫn chưa nguôi, những lời anh giải thích ban nãy không khác gì một tên hèn. Với em, đàn ông có thể nghèo có thể xấu nhưng tuyệt đối không thể hèn kém và bạc nhược. Em không dám mình sẽ sống thế nào với một ông chồng như thế.
Chuyện em chia tay người yêu ai cũng nghĩ là vì em chê nhà anh ta nghèo rồi nói em sống thực dụng. Em cũng chẳng buồn giải thích, chỉ thấy may vì đã kịp thời nhìn ra bản chất của anh ta. Đàn ông thời nay buồn cười thật đấy!
(Theo Một thế giới)
" alt="Tôi kiên quyết chia tay ngay khi thấy nhà người yêu tuềnh toàng, xập xệ" /> - Tôi và anh quen nhau trong tiệc cưới của một người bạn, ấn tượng đầu tiên giữa chúng tôi không có gì đặc biệt. Thời điểm đó tôi đang yêu một cậu bạn từ những năm cấp 3, nhưng vì anh tấn công quá mãnh liệt, có bài bản cộng với cái dáng vẻ điển trai nên dần dần tôi cũng bắt đầu dao động. Cuối cùng, tôi cũng chia tay mối tình đầu của mình để đến với anh. Là con trai duy nhất trong gia đình, bố mất sớm, mẹ anh quyết tâm không đi bước nữa mà ở vậy nuôi con và gây dựng sự nghiệp. Đến thời điểm này, có thể nói cơ ngơi của gia đình anh cũng khiến nhiều người có chức quyền trong thành phố phải nể mặt. Mối quan hệ của chúng tôi, ban đầu mẹ anh cũng không lấy làm hài lòng. Bà không thích một cô con dâu không có gì nổi bật, xét về mọi mặt tôi đều kém anh, cộng thêm hình thức có phần hơi thô, lại không khéo léo trong cách ăn mặc nên tôi càng trở nên mất điểm trong mắt bà. Nhưng vì anh quyết tâm và đấu tranh đến cùng, nên đám cưới của chúng tôi cũng nhanh chóng được tiến hành khi tôi tốt nghiệp Đại học.
2 lần mang bầu tôi đều sống trong nước mắt
25 tuổi, làm mẹ của 2 đứa con thơ, nhìn khuôn mặt già nua, thân hình gầy đét, tôi không dám tin đó là hình dáng của mình. Sự vất vả, suy nghĩ đến trầm cảm, và hơn hết là sự bất mãn với gia đình chồng khiến tôi chẳng còn thời gian và hứng thú để quan tâm đến ngoại hình làm gì. Sau khi tốt nghiệp Đại học, thay vì tìm một công việc ổn định, tôi quyết định lấy chồng để ổn định cuộc sống, đúng nghĩa một nàng dâu hiền vợ thảo. Lấy nhau không lâu, chồng tôi nhận quyết định đi tu nghiệp ở nước ngoài 5 năm, dù không muốn phải xa chồng chút nào nhưng vì điều kiện và không muốn làm mất cơ hội của anh nên tôi bất đắc dĩ phải đồng ý để anh đi. Và đây cũng chính là thời khắc tôi phải từng ngày chiến đấu với người mẹ chồng cay nghiệt. Mọi người thử tưởng tượng, nhà chỉ có 2 người đàn bà, hơn nữa tôi lại là dâu mới, chồng đi công tác xa. Ấy thế mà mẹ chồng quyết định để tôi sống riêng, căn nhà 3 tầng lâu nay được phân ra, tôi sống ở trên gác. Mọi sinh hoạt của tôi và mẹ chồng không chung chạ gì đến nhau. Bà cũng quán triệt ngay từ đầu rằng, sau này khi tôi sinh nở, bà sẽ không giúp đỡ việc trông nom cháu hay phụ giúp những ngày ở cữ. Mọi việc tôi phải tự lo liệu vì bản thân bà còn bận trăm công nghìn việc cho sự nghiệp kinh doanh của mình. Thật lòng, tôi thấy cách sống của bà quá phân biệt, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu tôi có cố cải thiện cũng không nhận được sự hợp tác của bà.
Chồng tôi đi tu nghiệp được 6 tháng thì tôi hạ sinh đứa con trai đầu lòng, tôi hạnh phúc vì từ giờ trở đi, mình sẽ có niềm vui và sự quan tâm đến thiên thần nhỏ của mình. Mẹ chồng có lạnh lùng, thiếu thiện cảm thế nào đi nữa tôi cũng không màng đến. Thế nhưng niềm vui chưa chớm nở, tôi đã phải chịu sự chì chiết của gia đình họ hàng bên chồng. “Cái loại con gái ăn cơm trước kẻng, vô phúc mới lấy phải cái ngữ vô công rồi nghề chỉ biết ăn bám nhà chồng”. Tôi bắt đầu thấm dần nỗi nhục khi phải ăn bám chồng và bị mọi người khinh ra mặt. Ở đời, ông bà nào chẳng thương cháu, nhất là khi là đứa cháu đích tôn duy nhất trong gia đình vậy mà mẹ chồng tôi chưa một lần chăm sóc hay ẵm bồng. Hóa ra cái thỏa thuận lúc ban đầu “việc quan tâm chăm sóc không phải việc của bà nội, sự nghiệp kinh doanh của gia đình mới là việc lớn mà bà phải đứng ra cáng đáng”.
Cuộc sống làm dâu của tôi thật quá đơn điệu, buồn tẻ. Chồng ở xa, bản thân từ lúc tốt nghiệp đến giờ chưa biết đến cảm giác được đi làm ngoài xã hội. Một thời gian dài, chỉ quanh quẩn ở nhà chăm con, tôi mắc phải chứng trầm cảm sau sinh. Nhiều đêm tôi khóc sưng cả mắt, những nỗi buồn, uất ức cứ tích tụ ngày một nhiều làm tôi không thể chịu đựng nổi. Tôi cố gắng mong ngóng từng ngày để được gặp chồng, gia đình được đoàn tụ, và hơn hết tôi có người để chia sẻ những tâm sự chất chứa trong lòng bấy lâu. Rồi ông trời cũng không phụ lòng người. Dịp hè, khi con trai được 1 tuổi thì chồng tôi được nghỉ phép về thăm nhà. Khỏi phải nói tôi hạnh phúc đến nhường nào, còn trong mắt mẹ chồng, bà nghĩ đây là dịp để tôi kể tội, nói xấu nhà chồng với anh. Tôi mặc kệ, cái tôi cần bây giờ là được đoàn tụ bên người chồng bao ngày xa cách. Thời gian gia đình tôi ở bên nhau không nhiều nên tôi cần phải trân trọng từng ngày, từng giờ để tận hưởng.
Và những ngày tháng nuôi con cô đơn cùng cực
Thế nhưng hạnh phúc chẳng tày gang, một lần nữa tôi lại phải tiễn chồng để rồi phải thui thủi một mình. Phải nói, ông trời thật khéo biết trêu đùa con người, biết rằng con cái chính là phúc phận lớn của bậc làm cha mẹ. Nhưng ngay lúc này, tôi cảm thấy buồn vô cùng, chạnh lòng vì cái phận đàn bà hẩm hiu, số phận sinh ra đã an bài kiếp khổ cho mình. Một tháng sau kỳ nghỉ phép của chồng, tôi phát hiện mình tiếp tục mang thai. Có lẽ vì vợ chồng lâu ngày không gặp, cảm xúc khó kiềm chế nên tôi đã không dùng biện pháp bảo vệ khi sinh hoạt. Chẳng nhẽ hai lần mang thai rồi sinh nở, tôi vẫn chỉ có một mình, chẳng bao giờ có người chồng bên cạnh an ủi hay đỡ đần. Số tôi phải gọi là khổ trăm lần, tôi thèm được đi làm, thèm được có những mối quan hệ gọi là tình đồng nghiệp, thèm được giao tiếp với mọi người chứ không phải chỉ quanh quẩn trong nhà chỉ biết làm mấy việc không tên. Trong lúc tôi đang hoang mang tột độ, cần được an ủi động viên hơn bao giờ hết thì mẹ chồng lại xỉa xói và ném thêm những câu nói ác ý “đầy người tử tế không ưng, đi rước cái giống chẳng làm nổi trò trống gì. Đúng là cái dạng máy đẻ, nai lưng làm cả đời không đủ nuôi mấy cái tàu há mồm”.
Bao nhiêu người mong con mong cháu chẳng được, đằng này có không quan tâm đã đành, còn luôn miệng nói xấu và phỉ báng đến mức thậm tệ. Lúc này tôi chỉ ước, giá như vợ chồng tôi có điều kiện sẽ mua nhà ra ở riêng cho khuất mắt. Được thế, những lúc khó khăn tôi còn có thể thoải mái nhờ vả mẹ đẻ, lúc buồn còn có bạn bè đến thăm hỏi nói chuyện cho vui. Nhưng vì sống dưới một mái nhà, dù không sinh hoạt cùng nhau nhưng tất cả mọi việc tôi đều bị mẹ chồng hạn chế, không phải ai cũng có thể đến, hoặc có chăng cũng chỉ chớp nhoáng rồi đi. Bởi thế nên nếu không có những việc quá cần thiết, mẹ đẻ tôi thường hạn chế sang nhà vì không muốn chạm mặt bà thông gia quyền lực và lập dị đến mức đáng sợ. Cuộc đời tôi gọi là khổ, nhưng tôi cũng thấy mãn nguyện đôi phần vì ông trời cho tôi sinh ra những đứa con khỏe mạnh, kháu khỉnh. Ai cũng nói tôi khéo sinh, có nếp có tẻ đủ cả, vất vả thời gian đầu nhưng sau này tôi có thể tập trung lo cho sự nghiệp và gia đình. Nghĩ thế nên tôi cũng thấy được an ủi đôi phần.
Có lẽ ít ai tưởng tượng được những tháng ngày ở cữ của tôi khổ cực đến mức nào trong lần sinh nở thứ 2 này. Không có khái niệm kiêng cữ như người ta vẫn nói. Sinh được 1 tuần, tôi đã phải mò dậy làm đủ việc. Tự giặt quần áo, đi chợ, một tay chăm bẳm 2 đứa con mà không hề nhận được sự giúp đỡ nào từ mẹ chồng. Ngày 2 bữa phải gọi cơm bụi về ăn, nuốt từng miếng cơm, tôi thấy cổ họng nghẹn đắng, muốn khóc thật to nhưng có lẽ tôi không còn nước mắt để khóc cho cuộc đời mình.
Nhà chồng tôi nhìn bề ngoài ai cũng bảo gia đình khá giả tử tế, nhưng cái cách mà họ đối xử với con dâu thì thật quá bạc bẽo. Cứ tưởng được gả vào làm dâu nhà giàu, được chồng yêu thương thì hạnh phúc sẽ viên mãn. Nào có ngờ đâu, cuộc sống của tôi không khác gì một con ở. Trong mắt mẹ chồng, tôi là đứa con dâu vô dụng, chỉ biết ăn bám, không có chỗ đứng gì trong xã hội.
Cứ thế, cuộc đời tôi cứ lầm lũi trôi qua đầy bất hạnh, khốn nạn đến mức không còn nước mắt để khóc cho thân phận mình. Nụ cười trên khuôn mặt tôi đến bây giờ có lẽ đã tắt hẳn. Thay vào đó là bộ mặt nhăn nhó, khó tính. Thật sự tôi bất lực và muốn gục ngã lắm rồi. Nếu biết lấy chồng sớm mà phải chịu nhục, chịu khổ thế này tôi thề sẽ không bao giờ chấp nhận. Hai đứa con của tôi sẽ phải thế nào nếu mẹ của nó yếu đuối và muốn buông bỏ thế này. Tôi sẽ còn phải chiến đấu những tháng ngày kinh khủng này đến bao giờ đây. Thật sự tôi mệt mỏi quá rồi.
(Theo Congluan)
" alt="2 lần ở cữ nhà chồng tôi phải nuốt nước mắt ăn cơm bụi để chiến đấu vì con" /> - Hầu hết các hãng xe sang tại Việt Nam không giữ được nhịp tăng trưởng doanh số trong 2023, ngoại trừ BMW. Hãng xe xứ Bavaria từ vị trí thứ tư năm 2022 vươn lên thứ hai trong năm qua nhờ mức bán 2.023 xe, chỉ sau Mercedes.
Dưới đây là doanh số những hãng xe sang có thị phần lớn nhất Việt Nam, tính theo số liệu đăng ký xe, gồm lần đầu lẫn đăng ký lại, cả chính hãng lẫn không chính hãng, giai đoạn 2010-2023, do VnExpress thu thập. Con số này có thể không trùng nhất với số xe chính hãng bán ra trong năm.
" alt="Thị trường xe sang Việt Nam" /> - Yêu từ cái nhìn đầu tiên
Bà tôi mất hồi tháng 6 năm ngoái ở tuổi 94. Bà ra đi trong ngày đầu tiên trời ở quê tôi đổ mưa sau một thời gian dài nắng nóng, khô hạn.
Thế nên mỗi khi mưa, những kỷ niệm về bà, về chuyện tình thuần khiết, chân thành, hy sinh của ông bà lại ùa về trong tôi. 70 năm trước, ông bà yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đó là lần ông đến nhà học nghề với bố của bà. Thời trai trẻ, ông tôi là người ưu tú, có nhiều tố chất nên được bố của bà chọn làm học trò, truyền nghề.
Ngay từ những lần gặp mặt đầu tiên, ông đã phải lòng người con gái dịu hiền, đảm đang, siêng năng của thầy mình. Bà tôi cũng thừa nhận, bà đã yêu ông ngay cái nhìn đầu tiên khi 2 người lần đầu gặp mặt.
Ông bà đến với nhau bằng tình yêu thuần khiết nhất. Cả một đời, bà luôn đứng sau chồng, dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho ông.
Bà luôn dành những đồ dùng tốt nhất, món ngon nhất cho ông. Còn mình, bà sơ sài, giản đơn đến mức “sao cũng được”. Bà yêu ông đến độ đi đâu xa cũng mong ngóng sớm về với ông.
Ông bà tôi lúc còn bên nhau. Cả hai là niềm vui và lẽ sống của nhau. Thậm chí, khi già, phải vào bệnh viện trị bệnh, bà cũng đòi nhanh về với ông. Sau này, khi lẫn, bà quên hết mọi thứ, quên cả tên con cháu. Người duy nhất bà nhớ được là ông.
Ông thì khác. Dẫu yêu thương bà hết mực nhưng ông luôn cố giấu tình cảm ấy trong lòng. Thi thoảng, ông vẫn hay lạnh lùng rồi mắng yêu bà.
Thế nhưng những lúc bà ốm đau, ông lại phiền muộn, rơi nước mắt vì lo lắng. Mỗi lần như thế, ông thường động viên: “Cố lên mà sống cho có bà có ông, bà nhé”. Vừa nói, ông vừa rơi nước mắt khiến ai thấy cũng thương.
Đi đâu về, ông cũng cố gắng mua cho bà món quà gì đó, đôi khi chỉ giản đơn là tấm vải, cây lược, món ăn bà thích... Khi phải vào bệnh viện chữa bệnh, ông cũng lo bà không ai trông nom rồi luôn miệng hỏi thăm.
“Người đi không khổ bằng người ở lại”
Thương vợ , suốt chừng ấy năm, ông nấu ăn, giặt giũ và chăm sóc bà còn hơn chăm lo cho bản thân mình. Có lẽ vì thế mà khi bà bệnh, nằm viện, chỉ có ông khuyên, đưa thuốc, đút cơm, bà mới chịu ăn, chịu uống.
Tôi nhớ lần bà bệnh nặng trước khi từ giã cõi đời. Bà cứ từ chối thuốc, không chịu cho bác sĩ tiêm, thậm chí gạt máy thở ra. Chỉ khi chúng tôi nói: “Bà phải uống thuốc cho khoẻ để về với ông” bà mới đồng ý. Thế mới thấy, bà thương yêu ông đến chừng nào.
Thế rồi bà cũng ra đi, bỏ lại ông một mình. Những năm cuối đời, bà đau bệnh suốt. Và, ông luôn là người ở cạnh bên bà. Ngày bà ra đi, con cháu không ai kịp giã từ, chỉ có ông bên cạnh, được nói lời tạm biệt với bà.
Ông bà trong dịp mừng thọ của mình. Được tin, tôi từ Hà Nội về quê trong nỗi đau vô hạn. Về đến nhà, tôi vào phòng bà. Đến lúc này, tôi còn không tin bà đã ra đi. Tôi nhìn mặt bà lần cuối. Nỗi đau mất người thân bóp ngẹt tim tôi khiến tôi ước mình có thể ngất đi ngay lúc ấy.
Tôi sang phòng tìm ông. Ông ôm chầm lấy tôi bằng đôi tay run run, đôi chân đứng không vững. Rồi ông òa khóc, nói: “Bà mất bà rồi cháu ạ”.
Tôi đã cố kìm nén nỗi đau, cố không khóc để ông bớt buồn. Nhưng khi nghe câu nói ấy của ông, nỗi đau trong tôi bung vỡ. Hai ông cháu ôm nhau khóc òa.
Ngày gia đình tiễn đưa bà, ông nhốt mình trong nhà và khóc như một đứa trẻ. Tôi chưa bao giờ thấy ông đau đớn, khóc nhiều đến thế. Ông từ chối ra ngoài, ông nhất quyết không đưa tiễn.
Tôi hỏi, ông nói rằng, người đi không khổ bằng người ở lại nên ông không muốn chia tay bà. Thương tiếc bà, ông không ăn uống, ngủ nghỉ suốt mấy ngày liền. Ông khóc nhiều đến khản cổ, mất cả tiếng.
Sau khi bà ra đi, ông lủi thủi một mình. Ông trầm lắng, ít cười nói. Mỗi lần lên phòng thờ, ông vẫn thường nhìn lên di ảnh của bà rồi khóc và nói: “Nhớ lắm, thương lắm nhưng bất lực bà ơi! Sao người đi không phải là tôi”.
Ở bên nhau tận 70 năm nhưng ông bà yêu nhau trọn vẹn đến những phút giây cuối cùng của đời người. Niềm vui của ông bà không phải là vật chất mà đơn giản là được bên nhau, cùng nhau nhìn con cái lớn lên và cùng nhau già đi.
Tình yêu, hôn nhân của ông bà tồn tại, phát triển theo quan điểm “hỏng thì tìm cách sửa, sai thì làm lại”. Thế nên, suốt 70 năm, mối tình ấy vẫn sâu đậm và khiến chúng tôi cảm phục, noi theo.
Đào Thị Linh
Chuyện tình 'trọn kiếp chỉ yêu một người' của vợ chồng xứ Huế
Đọc những lá thư tình ba gửi cho mẹ, tôi ngỡ ngàng trước chuyện tình siêu lãng mạn của hai người. Tình yêu ấy khiến tôi tin rằng trên đời có chuyện trọn kiếp chỉ yêu một người.
" alt="Cụ ông 70 năm nấu ăn, giặt giũ cho vợ: Giá mà người chết trước là tôi" />
- ·Nhận định, soi kèo St. Pauli vs Union Berlin, 23h30 ngày 26/1: Tận dụng cơ hội
- ·Phim kinh dị rẻ tiền bất ngờ hốt bạc
- ·2 món bánh ăn vặt lành mạnh cho ngày Tết Nguyên Đán
- ·Người Hong Kong thà mua 'nhà quan tài' còn hơn trắng tay
- ·Nhận định, soi kèo Club Leon vs Guadalajara, 10h00 ngày 29/1: Bất ngờ từ đội khách
- ·“Thần tượng” đoạt 6 giải Cánh diều 2014
- ·Tôi là mẹ đơn thân, "trúng số độc đắc" trong tình yêu nhờ ứng dụng hẹn hò
- ·Đạo diễn thẳng tay cắt vai của con gái
- ·Nhận định, soi kèo Al Jubail vs Al Bukayriyah, 21h55 ngày 27/1: Chủ nhà thất thế
- ·Giờ đẹp cúng vía Thần Tài 2022 để tài lộc dồi dào cả năm
- - Các fan của Lego cũng như bộ phim hành động mới có sự tham gia của LiamNeeson làm một trailer giống hệt bản gốc 'Non-Stop' vô cùng ấn tượng.Play" alt="Fan tung trailer 'Non" />
- Một buổi tối tháng 4 năm 2010, chị Raquel Nesol dắt theo 3 đứa con từ xe buýt bước xuống một trạm dừng ở thành phố Marietta, bang Georgia (Mỹ).
Bốn mẹ con chị vừa trở về từ một bữa tiệc sinh nhật. Nhà chị ở khu chung cư bên kia đường, nhưng phần vạch trắng dành cho người đi bộ cách đó những 500m. Mẹ con chị và nhiều người khác vừa xuống xe quyết định băng qua đường để đi gần hơn.
Ngay lúc đó, cậu con trai 4 tuổi A.J. Newman tuột khỏi tay chị. Bà mẹ vội chạy theo túm lấy tay cậu bé, nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh. Chiếc mô tô lao tới, A.J. Newman và chị gái cậu tử vong ngay sau đó.
Dư luận Mỹ tranh cãi một thời gian dài về vụ việc này khi Nelson - bà mẹ vừa mới mất con - bị cáo buộc tội ngộ sát cấp độ 2 và phải đối mặt với mức án 3 năm tù giam. Trong khi đó, tài xế lái mô tô - người trực tiếp gây ra cái chết của cậu bé Newman chỉ bị tuyên 6 tháng tù giam.
Hơn 1 năm sau, nhờ quá trình đấu tranh pháp lý mạnh mẽ cùng các luật sư, chị Nelson chỉ phải nộp phạt 200 USD vì tội sang đường sai quy định. Các tội danh khác của chị được xoá bỏ.
Vụ án Raquel Nelson được dư luận ghi nhớ là một ví dụ điển hình cho thấy nước Mỹ không “đùa” với việc bảo vệ sự an toàn cho trẻ em trước những dấu hiệu vô trách nhiệm của cha mẹ.
Thế còn ở Việt Nam chúng ta, mới đây, 2 vụ việc bạo hành trẻ em liên tiếp đã xảy ra, gây xôn xao dư luận. Vụ bạo hành cháu bé 8 tuổi ở TP.HCM dẫn đến cái chết thương tâm của bé được thực hiện bởi người tình của ông bố. Mới đây nhất là vụ bạo hành ở Thạch Thất, Hà Nội khiến tính mạng của bé gái 3 tuổi đang “ngàn cân treo sợi tóc”. Nghi phạm là tình nhân của người mẹ, sống chung nhà với bé.
Mặc dù những ông bố, bà mẹ trong cả 2 sự việc đều không phải là người trực tiếp “ra tay” với con mình. Nhưng tất cả chúng ta đều đặt câu hỏi: Họ đã ở đâu khi đứa con sống chung nhà với mình bị bạo hành dã man như thế mà không hề có phản ứng bảo vệ đứa trẻ?
Cả hai đứa trẻ đều từng bị bạo hành nhiều lần, với những vết thương có thể dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường. Trong trường hợp bé gái ở Thạch Thất, trong vòng 6 tháng, người mẹ phải đưa con đi cấp cứu tới 5 lần, lần nào cũng đều là những tổn hại nghiêm trọng đến tính mạng của đứa trẻ.
Hiện, nghi phạm đã bị khởi tố, bắt tạm giam. Nhưng còn người mẹ, không ai hiểu tại sao chị ta lại có thể im lặng trước những hành vi man rợ ấy.
Theo phản ứng thông thường, ngay cả khi nhìn thấy một người lạ bị đánh đập, chúng ta cũng sẽ can ngăn. Huống hồ đây là một đứa trẻ, là con chị rứt ruột đẻ ra, là những hành vi man rợ như thời Trung cổ.
Nếu nói, người mẹ ấy không biết những việc đã xảy ra với con mình thì e rằng thật khó chấp nhận được. Không thể tự dưng mà một đứa trẻ liên tiếp gặp tai nạn nặng, từ uống phải thuốc trừ sâu trong căn phòng trọ chẳng có ai làm nghề nông cho đến nuốt phải 2 chiếc đinh vít.
Còn nếu chị biết, tại sao chị lại im lặng, thậm chí là giấu giếm người thân?
Chỉ có 2 lý do, một là chị quá luỵ tình dẫn đến u mê, lạc lối, không còn biết đâu là lẽ phải. Hai là chị không ý thức được những hành động ấy của người tình là độc ác và nó có thể cướp đi tính mạng của con mình bất cứ lúc nào. Đó là lỗi thiếu hiểu biết của một người đã lên chức cha mẹ.
Ở nhiều quốc gia tiên tiến, chỉ cần phát hiện một vết trầy xước hay bầm tím trên cơ thể trẻ, ngay lập tức bố mẹ đứa trẻ sẽ bị nghi ngờ đầu tiên. Nhiều phụ huynh gốc Việt từng chia sẻ những trải nghiệm bị nhà trường gọi lên nói chuyện khi phát hiện ra con họ có dấu vết lạ trên cơ thể. Và một khi ông bố bà mẹ được xác định là đã có những hành vi bạo lực với con cái, họ sẽ ngay lập tức bị tước quyền nuôi con.
Ở Việt Nam, khi sự giám sát của xã hội còn thấp đối với trách nhiệm làm cha mẹ, hệ thống pháp luật còn nương tay với những hành vi xâm phạm sức khoẻ tinh thần và thể chất của trẻ em, thì những câu chuyện bạo hành như với cô bé ở TP.HCM và bây giờ là bé gái ở Thạch Thất vẫn còn cơ hội tồn tại.
Nên chăng cần có một “bài kiểm tra” cho những người lớn trước khi họ được phép sinh con và nuôi dạy một đứa trẻ? Nó là tấm bằng tốt nghiệp lớp làm cha mẹ giống như chúng ta tốt nghiệp phổ thông, đại học. Bởi vì làm cha mẹ mà thiếu hiểu biết thì hậu quả thật khôn lường.
Đăng Dương
Ai đã găm đinh vào đầu em bé 3 tuổi?
Tại sao cháu bé mới 3 tuổi lại bị 9 cái đinh găm vào đầu? Ai đã găm và găm với mục đích gì?
" alt="Nhân tình bạo hành con mình dã man, vì sao cha mẹ ruột sống cùng im lặng?" /> - "Thật buồn khi anh rời đi. Nhưng tôi cũng hào hứng khi anh bước sang chương mới của cuộc đời", Mick Schumacher, tay đua đội Hass, viết trên Twitter.
Theo Mick, đàn anh người Đức là nguồn cảm hứng và là một trong những người ảnh hưởng nhất đến sự nghiệp của anh. "Tôi nóng lòng chờ đợi những chặng đua cuối cùng của chúng ta", con trai huyền thoại Schumacher viết tiếp.
Nuôi thú cưng trở thành một xu hướng ở Trung Quốc và tạo ra một nền kinh tế trị giá vài chục tỷ đô la Mỹ. Người trẻ Trung Quốc nuôi thú cưng ngày càng nhiều trong vài năm gần đây. Sở thích này đã tạo ra một thị trường trị giá vài chục tỷ đô la Mỹ và sẽ còn tăng mạnh trong 3 năm tới.
He Qi, một giáo viên tiếng Anh ở thành phố Quảng Châu, Trung Quốc đã ly hôn vào tháng trước. Anh và vợ cũ phân chia tài sản một cách nhanh chóng và thân thiện. Nhưng họ lại vấp phải một cuộc cãi vã lớn về thứ tài sản mà họ đều dành tình yêu thương, đó là những chú chó cưng.
“Chúng như con tôi và tôi sẽ rất buồn nếu như phải rời xa một trong số đó” - người đàn ông 36 tuổi chia sẻ.
Cuối cùng, họ quyết định mỗi người nuôi một con chó.
“Tôi nghĩ tôi sẽ sớm đưa về nhà một con chó khác hoặc một con mèo. Tôi không muốn ‘con trai’ mình cảm thấy cô đơn. Và tôi nghĩ vợ cũ của tôi có thể cũng cảm thấy như vậy”.
Ngày càng nhiều thanh niên Trung Quốc chọn kết hôn muộn, trì hoãn việc sinh con hoặc đơn giản là từ bỏ cả 2 việc đó do chi phí sinh hoạt tăng cao và do sự bận rộn dành cho sự nghiệp.
Cùng với đó, nhiều người trẻ đang chọn nuôi chó, mèo, tạo ra một nền kinh tế vật nuôi phát triển mạnh mẽ.
Số lượng chó, mèo ở các khu vực thành thị đã vượt quá 100,8 triệu con vào năm 2020, tăng 1,7% so với năm 2019 và tăng 10,2% so với năm 2018, theo báo cáo chính thức năm 2021 của Hiệp hội Công nghiệp Vật nuôi Trung Quốc công bố vào đầu tháng Giêng.
Số lượng người sở hữu vật nuôi đạt 62,94 triệu người vào năm 2020 - tăng từ 62,8 triệu người vào năm 2019. Trong khi đó, giá trị thị trường vật nuôi ở thành thị Trung Quốc là 298,8 tỷ nhân dân tệ (46 tỷ USD), tăng từ 72,5 tỷ nhân dân tệ vào năm 2015.
Thị trường này được dự báo sẽ có tốc độ tăng trưởng kép 14,2% trong vòng 3 năm tới và sẽ trị giá 445,6 tỷ nhân dân tệ (70 tỷ USD) vào năm 2023.
Những người nuôi thú cưng ở Trung Quốc thường có một vài điểm chung như sau: họ đều là người trẻ, có học thức và có thu nhập cao.
Gần 90% trong số họ có bằng đại học trở lên. Khoảng 46,7% có thu nhập hàng tháng từ 628 USD (14,2 triệu đồng) tới 1.570 USD (35,5 triệu đồng); 34,9% kiếm được ít nhất 35,7 triệu đồng mỗi tháng. Hơn 46% sinh sau năm 1990.
Hơn một nửa trong số những người được khảo sát sở hữu thú cưng ít hơn 3 năm. Điều đó cho thấy xu hướng này mới nổi lên ở Trung Quốc.
Jack Bian, người sáng lập Lang Xiao Zhua - một nền tảng truyền thông xã hội phổ biến dành cho những người yêu thú cưng, cho biết, ngày càng nhiều thanh niên chọn sống với thú cưng và điều đó có thể “trì hoãn kế hoạch sinh con”.
Một cuộc khảo sát với 2.905 thanh niên độ tuổi 18-26 ở thành thị hồi tháng 10 năm ngoái cho thấy 43,9% phụ nữ không có ý định kết hôn hoặc không chắc điều đó có xảy ra hay không. Con số này cao hơn 19,3 điểm phần trăm so với đàn ông.
Ông Bian cho biết, hầu hết các thành viên trong số 30.000 thành viên của Lang Xiao Zhua ở độ tuổi từ 25 tới 39 và 71,2% trong số họ là nữ. 60% trong số đó chưa kết hôn hoặc độc thân. 45,8% thành viên đã kết hôn chưa có con.
“Một phát hiện thú vị trong các chuyến giao lưu của chúng tôi là các khách hàng người nước ngoài coi thú cưng là bạn tốt, nhưng hầu hết người Trung Quốc cư xử với thú cưng như con cái” - ông Bian nói. “Bố mẹ tôi cũng gọi 2 con chó của tôi là ‘cháu’”.
Thú cưng không chỉ mang lại niềm vui cho cuộc sống của chủ nhân, mà còn đi kèm với chi phí nuôi dạy, Bian nói. Anh hi vọng số thành viên của nhóm sẽ tăng gấp 10 lần trong năm nay.
Cụ thể, áp lực cuộc sống hằng ngày ở Trung Quốc đã sinh ra nền kinh tế nuôi mèo, bởi vì thế hệ Z không có thời gian hoặc phương tiện để chăm sóc chó. Năm 2020, lần đầu tiên số lượng mèo vượt số lượng chó ở các thành phố của Trung Quốc.
Kể từ năm 2019, doanh số bán thức ăn nhập khẩu cho mèo đã vượt qua doanh số bán sữa bột trẻ em nhập khẩu tại Tmall Global - nền tảng bán hàng online xuyên biên giới.
Năm ngoái, một số công ty được niêm yết ở Trung Quốc đã tung ra loại thức ăn cho vật nuôi công nghệ cao, có chứa axit hyaluronic, giúp hỗ trợ các khớp và chữa lành vết thương.
“Tôi nghĩ cô con gái đáng yêu của mình xứng đáng được ăn ngon. Tôi cũng thấy những món đồ chơi thông minh đó rất thú vị. Tôi sẵn sàng đầu tư nhiều tiền vào chúng cho thú cưng của mình” - nữ luật sư độc thân ở tuổi 40, sở hữu một con mèo Anh lông ngắn, chia sẻ.
“Năm 30 tuổi, tôi đã lo lắng xem mình có bị tụt lại phía sau không nếu không kết hôn và sinh con”.
“Những bây giờ, tôi không còn mong muốn đó nữa, đặc biệt là khi tôi thấy một lượng lớn thanh niên thế hệ Z không muốn kết hôn và sinh con.
Đăng Dương
Chủ của chú mèo 'mập nhất thế giới' bị tố để thú cưng quá béo
Theo Oddity Central, chủ nhân của Lyznia, chú mèo cái lông xám "mập nhất thế giới", đang bị tố ngược đãi động vật vì để thú cưng ăn quá nhiều.
" alt="Vợ chồng ly hôn tài sản chia nhanh chóng, thứ lưu luyến nhất là 2 con chó" />
- ·Kèo vàng bóng đá Aston Villa vs West Ham, 23h30 ngày 26/1: Khó tin The Hammers
- ·Tình yêu phi thường của cặp đôi người Mỹ khiến thế giới cảm phục
- ·Verstappen nới rộng cách biệt với Hamilton
- ·Verstappen thông cảm với sai lầm của Leclerc
- ·Nhận định, soi kèo Fulham vs MU, 2h00 ngày 27/1: Chìm trong khủng hoảng
- ·Con dâu mang bầu vẫn bị mẹ chồng tát cháy má
- ·Minh Hằng tổn thương khi bị xé áo ngực trên màn ảnh
- ·Hơn 1,2 triệu xe máy mới tiêu thụ trong nửa đầu 2020
- ·Nhận định, soi kèo AZ Alkmaar vs Sparta Rotterdam, 22h45 ngày 26/01: Chủ nhà tiếp đà hồi sinh
- ·Thủ khoa khối A00: Mồ côi mẹ, là học sinh giỏi toàn diện trong mắt thầy cô