Sáng 11/12,àNộisẵnsànglàmđườngaposđắtnhấthànhtinhaposnhưngtắcGPMBhaiquậbd 24h tại phiên chất vấn HĐND TP Hà Nội, đại biểu Nguyễn Quang Thắng (tổ Long Biên) cho biết, dự án tuyến đường Vành đai 1 (đoạn Hoàng Cầu - Mai Phục) có ý nghĩa quan trọng trong việc giải quyết tình trạng ùn tắc giao thông cho khu vực nội đô.
 |
Ông Đồng Phước An - Giám đốc Ban quản lý các công trình dân dụng TP Hà Nội. Ảnh:Quang Phong. |
Theo đại biểu, tại kỳ họp vào tháng 12/2023, lãnh đạo UBND TP Hà Nội cam kết dự án sẽ hoàn thành trong năm 2024, chậm nhất là vào đầu năm 2025. Đại biểu đặt câu hỏi về tình hình dự án có gặp vướng mắc, vướng tại cơ quan nào, tiến độ triển khai các bước tiếp theo ra sao?
Trả lời câu hỏi của đại biểu, ông Đồng Phước An - Giám đốc Ban quản lý các công trình dân dụng TP Hà Nội thừa nhận, tiến độ dự án đầu tư xây dựng đường Vành đai 1 chưa đáp ứng yêu cầu.
Dự án dự kiến hoàn thành năm 2024, tuy nhiên trong quá trình triển khai công tác giải phóng mặt bằng của dự án gặp nhiều khó khăn. Cụ thể, các hộ dân không phối hợp trong công tác đo đạc, kiểm đếm tài sản, nguồn gốc đất; có những kiến nghị về điều chỉnh chỉ giới; một số hộ dân đã nhận tiền đền bù nhưng chưa bàn giao mặt bằng.
Ông Đồng Phước An cho biết, theo kế hoạch mới nhất, giải phóng mặt bằng tại quận Ba Đình hoàn thành trong quý I/2025, quận Đống Đa trong quý II/2025.
“Chúng tôi chỉ đạo các nhà thầu luôn sẵn sàng, có mặt bằng là triển khai xây dựng ngay. Trường hợp công tác giải phóng mặt bằng đúng theo kế hoạch, chúng tôi sẽ hoàn thành dự án trong năm 2025”, ông Đồng Phước An khẳng định.
Liên quan đến các thủ tục đầu tư của dự án, Giám đốc Ban quản lý các công trình dân dụng TP Hà Nội khẳng định, đến nay đã thực hiện đầy đủ, không còn vướng mắc.
 |
Ông Tạ Nam Chiến, Chủ tịch UBND quận Ba Đình. |
Làm rõ vấn đề đại biểu quan tâm, ông Tạ Nam Chiến - Chủ tịch UBND quận Ba Đình cho biết, trên địa bàn quận có 1.334 cơ sở nhà đất thuộc diện giải phóng mặt bằng. Quận Ba Đình đã chi trả kinh phí với 667/1.334 cơ sở. Những phương án cuối cùng đang được niêm yết công khai.
Chủ tịch UBND quận Ba Đình khẳng định sẽ hoàn thành công tác giải phóng mặt bằng trong tháng 12/2024. Tháng 1/2025 sẽ bàn giao mặt bằng cho chủ đầu tư dự án tuyến đường Hoàng Cầu - Voi Phục.
 |
Ông Lê Tuấn Định, Chủ tịch quận Đống Đa. |
Cùng vấn đề trên, ông Lê Tuấn Định - Chủ tịch quận Đống Đa cho biết, có 650m chiều dài dự án Vành đai 1 đi qua địa bàn quận. Quận Đống Đa đã kiểm đến 643 cơ sở nhà đất phải giải phóng mặt bằng để làm tuyến đường, đã chi trả xong tiền giải phóng mặt bằng cho hơn 100 trường hợp.
“Nói về Vành đai 1, đây là dự án khó nhất của thành phố và của cả nước”, ông Lê Tuấn Định nói.
Vành đai 1, đoạn Hoàng Cầu - Voi Phục, có chiều dài 2,2km, với tổng đầu tư hơn 7.200 tỷ đồng. Trong đó chi phí giải phóng mặt bằng 5.800 tỷ đồng, xây dựng đường 636 tỷ đồng. Do số tiền đền bù giải phóng mặt bằng lớn, từ nhiều năm nay, đường Vành đai 1 của Hà Nội luôn được coi là tuyến đường 'đắt nhất hành tinh'.
Dự án phải giải phóng mặt bằng hơn 2.000 hộ dân của các quận Ba Đình và Đống Đa. Dự án được phê duyệt từ tháng 12/2017, dự kiến hoàn thành năm 2020, nhưng đến nay vẫn chậm tiến độ.
Việt Nam và Trung Quốc thỏa thuận hợp tác xây dựng 3 tuyến đường sắtChính phủ Việt Nam và Trung Quốc đã trao thỏa thuận về hợp tác xây dựng 3 tuyến đường sắt khổ tiêu chuẩn: Lào Cai - Hà Nội - Hải Phòng, Lạng Sơn - Hà Nội, Móng Cái - Hạ Long - Hải Phòng. 17 giờ trước
图片精选
-
Nhận định, soi kèo Bilje vs Ilirija Ljubljana, 21h00 ngày 23/3: Khách tự tin
-
Tai nạn đâm xe như cảnh diễn viên đóng thế
-
 Nữ tử dịu dàng đang ngồi bên cạnh lặng lẽ liếc nàng một cái, "Thanh Nhã muội đừng làm tỷ sợ."
Thanh Nhã bất đắc dĩ thở dài, "Muội thật sự mất trí nhớ rồi."
Tể tướng đang ngồi nghiêm chỉnh ở cao đường trầm thấp mở miệng, "Ngã xuống một cái rồi mất trí nhớ sao?" Khí thế ngài không giận mà uy, khiến người ta sợ hãi cực độ.
"Vị lão gia này, con thực sự cái gì cũng không biết. Hiện tại, trong đầu con trống rỗng, cái gì cũng nghĩ không ra." Thanh Nhã bắt chéo hai chân, nhãn nhã cắn hạt dưa.
Tể tướng phu nhân vừa sủng nịch vừa trách cứ trừng mắt nhìn nàng, "Thanh Nhã, tiểu thư khuê các nên ra dáng của tiểu thư khuê các."
Thanh Nhã không hề quan tâm nhún nhún vai, "Nương à, tiểu thư khuê các cũng là người, cũng cần cắn hạt dưa, người làm như không thấy là được rồi."
"Muội muội, muội thật sự mất trí nhớ sao?" Nam nhân đang ngồi cạnh bên Thanh Nhã nghi hoặc hỏi.
"Vô nghĩa, đương nhiên là mất trí rồi." Thanh Nhã trong lòng âm thầm bỏ thêm một câu: Nếu nói ta từ hiện đại mượn xác hoàn hồn đến đây, các người tin sao?
Lục thừa tướng thái độ nghiêm cẩn, quản lí gia đình cực kì nghiêm khắc. Thấy bộ dạng Thanh Nhã bướng bỉnh bất tuân, giận dữ giậm chân một cái, "Thanh Nhã, bình thường ta dạy con thế nào?"
Lục phu nhân thấy thế, vội vàng nắm lấy cánh tay Lục thừa tướng, lại vừa nháy mắt với Thanh Nhã, "Lão gia, Thanh Nhã mệt mỏi rồi, để con nó nghỉ ngơi trước đi. Phương Phỉ, đưa muội muội về phòng nghỉ ngơi."
"Phương Phỉ, Thanh Nhã, chạy đi." Lục gia trưởng tử Lục Định Viễn thừa cơ kéo hai muội muội chạy đi "lánh nạn".
"Phương Phỉ, con trở lại cho ta." Lục thừa tướng tuổi cao giọng càng cao, âm thanh gào thét tức giận gần như muốn làm thủng lỗ tai Thanh Nhã.
Nàng quay lại le lưỡi, "Cha à, con thấy ngài tốt nhất nên nghỉ ngơi trước đi, con cùng tỷ tỷ tự biết chăm sóc bản thân mình." Thanh Nhã vẻ mặt ngông nghênh, kiêu ngạo bỏ đi, để lại Lục thừa tướng đang tức đến vểnh râu trừng mắt cùng Lục phu nhân đang âm thầm cười mãi không thôi.
Ba người chạy khỏi tể tướng phủ, thở hồng hộc đứng trước cửa.
Sau khi trở lại bình thường, Lục Định Viễn tay đặt lên vai Thanh Nhã, "Thanh Nhã, muội không phải mất trí thật chứ?" Bất quá chỉ là sơ ý ngã từ trên lầu xuống, như vậy cũng mất trí sao?
Thanh Nhã gật đầu, "So với trân châu còn thật hơn." Cừu gia trả thù, Lục Thanh Nhã bị quẳng từ trên sân thượng xuống, khi tỉnh lại đã thấy mình đang ở cổ đại rồi. Vừa mở mắt ra, chỉ thấy một đống nha hoàn, đại phu, tuyên bố nàng ngã từ thang lầu xuống. Cuối cùng không thể nói mình là người hiện đại, đúng không? Mất trí nhớ, cái cớ trăm lần chẳng sai. Thế nên, mới có một màn trong đại sảnh vừa rồi.
"Được rồi, ta không ép muội nữa. Ta còn có việc, để Phương Phỉ đưa muội đi đâu đó một chút." Lục Định Viễn nói xong, móc ra một chồng ngân phiếu đưa cho Thanh Nhã, "Muốn mua gì thì mua, ngàn vạn lần cũng đừng vội vã trở về."
Lục Thanh Nhã vui mừng hớn hở nhìn đống ngân phiếu, suýt chút nữa ngả ngang trên mặt đất hôn mê, "Đa tạ đại ca." Thực sự là người tốt a. Lục Thanh Nhã nàng ở hiện đại không cha không mẹ, ngoại trừ em gái nuôi cùng nàng nương tựa vào nhau ra, nàng không còn người thân nào khác. Không ngờ rằng, hôm nay cư nhiên có người cho nàng tiền tiêu vặt, cảm giác quả thật là con mẹ nó tốt.
Lục Chấn Viễn bỏ đi, Thanh Nhã lập tức giữ chặt tay Phương Phỉ, bị mấy chỗ náo nhiệt làm cho kích động, "Phương Phỉ, chỗ nào quậy vui nhất?" Đi tới cổ đại, không chơi đùa thỏa thích đương nhiên không được rồi.
Phương Phỉ bất đắc dĩ cười, "Muội muội, muội lại bướng bỉnh nữa rồi."
"Tỷ tỷ à, tỷ không làm thục nữ không được sao? Muội sẽ tự ti đó." Lục Phương Phỉ chính là một đại mỹ nhân, cũng là thục nữ không hơn không kém.
Lục Phương Phỉ lấy khăn tay che miệng cười, "Tỷ từ nhỏ đã là như thế rồi."
Nữ nhân bị chế độ phong kiến đàn áp mấy thập niên, bị tẩy não là chuyện tuyệt đối có thể, Thanh Nhã triệt để buông tha ý tưởng khai sáng cho nàng, "Tỷ tỷ, muội cái gì cũng không nhớ được, tỷ kể lại vài chuyện trong nhà cho muội đi, kể cả chuyện triều đại này nữa, được không?" Ngoại trừ biết cha nàng là thừa tướng, còn lại, nàng chẳng biết gì cả.
Theo nàng quan sát, y phục những người qua đường đang mặc vừa cùng loại với thời Tùy Đường, lại vừa giống như Tần Hán. Chỗ này rốt cuộc là chỗ quỷ quái nào, là triều đại quỷ quái gì? Lục Thanh Nhã nàng ngay cả bằng tốt nghiệp tiểu học cũng không có, là điển hình mù chữ, căn bản không đoán được đây là đâu
"Bây giờ là Thừa Thiên vương triều, năm thứ mười sáu, do Hoàng Phủ Đức cầm quyền, cha cùng Hoàng Phủ Đức là hảo bằng hữu, từng cùng ngài nam chinh bắc chiến. Sau chấn động lật đổ tiền triều, bình định tứ hải, cha càng cực khổ lập được đại công. Năm năm trước, thiên hạ thống nhất, cha được phong hào tể tướng…" Nói đến cục diện hiện nay, Lục Phương Phỉ cứ thao thao bất tuyệt, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.
Nàng tuy là nữ tử khuê các, nhưng vì quan hệ với phụ thân, đối với cục diện thiên hạ hiện nay cũng có chút kiến thức, Thanh Nhã vừa nghe cũng đâm ra sửng sốt.
Nói cho dễ nghe, cha nàng chính là đại công thần khai quốc, nhưng nói trắng ra, chỉ là quân bán nước.
Hoàng đế hiện nay họ Hoàng Phủ tên một chữ Đức, nói cho dễ nghe thì là hoàng đế, còn khó nghe hơn thì chính là phản tặc. Hoàng Phủ này cùng với với Vương Mãng (1) trong lịch sử đúng là cùng đẳng cấp, bất quá Hoàng Phủ Đức đích thực hiền đức, tài trí mưu lược hơn người, không ngờ lại ngu ngốc lên làm hoàng đế, bình định thiên hạ phân tranh.
Về phần gia đình nàng, cũng giống những gia đình bình thường khác. Nếu có khác, chính là nhà bọn họ sinh quá nhiều con. Trưởng tử Lục Định Viễn, trưởng nữ Lục Phương Phỉ, thứ nữ Lục Thanh Nhã, ba nữ nhân, đương nhiên đúng là sinh nhiều rồi.
Trải qua tổng kết, muốn miêu tả triều đại này chỉ có thể dùng một chữ: loạn.
Thiên hạ vừa mới bình định xong, tân quân lại bệnh tình nguy kịch, bốn vị phiên vương đang nhìn chằm chằm như hổ đói, điển hình chính là thiên hạ đại loạn. Không ngờ, có thể biến thành thế cục ngũ thế đối lập, quần hùng phân tranh.
Loạn thế… đáng sợ thật…
Bất tri bất giác, hai người dừng lại trước cửa một tửu lâu.
Phương Phỉ vội vàng kéo tay Thanh Nhã, "Vào trong ngồi đi, tỷ vẫn nhớ muội thích nhất là món rau ở Đắc Ý lâu này."
"Thân là thiên kim thừa tướng cũng có thể tùy tiện xuất môn sao?" Thanh Thanh phi thường hoài nghi.
Lục Phương Phỉ trong dáng tươi cười bỗng nhuốm vài phần cô đơn, "Tỷ không thường đi, nhưng muội cứ hay lén lút chạy đến."
Lục Thanh Nhã nhìn ra tâm ý của Phương Phỉ, lôi kéo nàng vào trong, "Yên tâm, sau này muội thường mang tỷ đến." Cũng không hỏi xem Lục Thanh Nhã đến đây để làm gì, muốn nàng trái lại ở nhà đánh đàn thêu hoa? Chính là hai chữ: nằm mơ.
Bước vào Đắc Ý lâu, tiểu nhị lập tức chạy đến đón, ân cần bắt chuyện.
" alt="Truyện Nhất Dạ Mê Tình"/>
Truyện Nhất Dạ Mê Tình
-
 "Vì sao?" Sơ Ảnh nghe thế thì trầm mặc, ngón tay vô thức bấu vào góc áo, khó hiểu mở miệng, thậm chí quên mất hoài nghi giọng nói xa lạ kia.
"Vì linh hồn cô bị phân tán, đến khi linh hồn hoàn chỉnh mới có thể khôi phục trí nhớ" Thanh âm kia dường như cũng trầm mặc, thật lâu sau mới nói ra.
"Tại sao linh hồn tôi lại có vấn đề? Tôi phải làm gì để lấy lại linh hồn mình?" Sơ Ảnh đang xoắn quýt với khả năng lý giải của mình, được rồi không thể trách cô được không? Mấy vấn đề này thật sự rất khó hiểu đó.
"Linh hồn cô vỡ mang theo lực lượng ẩn vào trong các thế giới khác nhau, trùng hợp lại gặp được các linh hồn mang theo oán khí nên bị hòa tan" Thanh âm từ lạnh lùng chuyển sang một loại cứng ngắc nghiêm túc khó hiểu "Cô cần tiêu trừ oán khí của linh hồn, lúc ấy mới có thể thu lại các mảnh vỡ linh hồn của cô"
"Họ tại sao lại có oán khí? Hơn nữa..." Sơ Ảnh cảm thấy đầu óc mình muốn hỏng rồi, càng lúc càng có nhiều nghi hoặc như măng non sau mưa. Nhưng lúc này lại có một nghi vấn khiến Sơ Ảnh thấy khó xử hơn, cái thanh âm nãy giờ nói chuyện với cô là ai? Nhưng bởi vì không biết nên lúc hỏi lại không biết gọi người đó thế nào...
"Bởi vì lúc sống trải qua nhiều chuyện không cam lòng, đến lúc chết đi khiến cho lệ khí quá nặng, họ nguyện dùng linh hồn để đổi một lần tâm nguyện được hoàn thành. Nói chính xác nhiệm vụ của cô là thực hiện tâm nguyện còn sót lại của họ. Và cô có thể gọi tôi là Y"
Sơ Ảnh gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã nắm rõ, cũng ôm gối cúi đầu im lặng thật lâu. Cái này có thể gọi là cần thời gian để tiếp thu.
Nếu như hiện tại có một người bình thường ở đây chắc chắn sẽ cảm thấy Sơ Ảnh như một đứa trẻ cái gì cũng không biết, nhưng lại là một đứa trẻ nghe lời hiểu chuyện, rõ ràng còn có rất nhiều nghi vấn, nhưng lại chọn tự suy nghĩ. Người đa nghi hơn sẽ tự hỏi là cô thông minh hay vô cùng ngốc nghếch đây?
Bỗng dưng mấy ngôi sao sáng trên trời dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đổ ào xuống trước thân ảnh của Sơ Ảnh, mấy ngôi sao cố định lại tạo thành một bảng tư liệu. Đợi khi Sơ Ảnh ngơ ngấc ngẩng đầu thì hơi giật mình nhìn bảng tư liệu, cô cũng không hiểu tại sao mình không nhớ gì nhưng khi nhìn bảng tư liệu thì đại khái có thể đọc được.
Tên: Sơ Ảnh
Giới tính: Nữ [Có thể thay đổi]
Trí lực: 40
Tinh thần lực: 11
Võ lực: 6
Kĩ năng:
Sưu tầm:
" alt="Truyện Nhân Vật Phụ Nghịch Tập"/>
Truyện Nhân Vật Phụ Nghịch Tập
-
Nhận định, soi kèo Guadeloupe vs Nicaragua, 07h00 ngày 22/3: Ca khúc khải hoàn
-
![]() Tiếng hét bực bội của chàng thiếu niên vẫn chưa nhỏ lại, Ôn Du bỗng cảm thấy có người xô mạnh vào vai mình, loạng choạng một hồi suýt nữa ngã xuống đất.
Sau một thoáng sững sờ, cô bất tri bất giác nhận ra rằng, chính mình lúc này thế nhưng lại là đang đứng – kể từ một vụ tai nạn ô tô cách đây một năm, Ôn Du đã bị mất cả hai chân và cả hai tay đều bị gãy xương nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào xe lăn để di chuyển. Lúc này cảm giác được mặt đất nặng nề dưới chân, cô như đang ở trong một giấc mơ, mọi thứ chỉ toàn hư ảo.
Cô còn chưa kịp thoát ra khỏi sự thay đổi đột ngột này, đầu bỗng đau nhói, tiếp theo là kí ức của một người khác.
Chết lặng mất ba giây, Ôn Du cuối cùng mới tiếp thu được, cô xuyên không rồi.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, đây là thế giới của một cuốn tiểu thuyết ngôn tình dở khóc dở cười mà cô vô tình đọc được, kể về một nữ chủ bạch tiểu thuần Hạ Tiểu Hàn bị nam chính bạo chúa để ý nhìn chằm chằm vào, một cái nhìn tận năm năm, theo đuổi một cách sát sao, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về, một cái kết đẹp khá máu chó.
Nhưng dù bất luận nam nữ chính trước kia có bao nhiêu ngọt ngào thì hôm nay cũng không còn gì liên quan đến cô nữa – sau tất cả, cô gái trùng tên với Ôn Du này mới là nhân vật phản diện lớn nhất trong cuốn sách này.
Đó là một cô nàng khá là kín tiếng trong lớp, tướng mạo tầm thường, thành tích cũng không tốt phải nói đếm ngược từ dưới lên,nhân duyên cũng kém, cũng chỉ có nữ chính trong sáng, tốt bụng như Đức mẹ Maria mới đồng ý làm bạn với cô. Nhưng lòng tốt của nữ chính đã không nhận được sự biết ơn của cô ấy, mà còn làm trầm trọng thêm cảm giác tự ti và ghen tị của nhân vật phản diện và tiếp tục đâm nữ chính trong bí mật. Ở giữa cốt truyện, nguyên chủ được phát hiện là con gái bị bắt cóc, lừa bán nhiều năm trước của ông trùm bất động sản, từ một con chim sẻ bỗng chốc biến thành phượng hoàng thì lại càng trắng trợn nhắm vào nữ chính.
Loại người này, nói cô là sói mắt trắng là nhẹ, đáng bị độc giả phun nước miếng đến chết.
Chính là... giả nha, cô không có muốn trở thành nhân vật phản diện đâu, Ôn Du khóc không ra nước mắt, đây đều là nguyên chủ muốn, cô vô tội a.
Làm một người thanh niên tuân theo khuôn phép bốn cái tốt (四好青年*), cô luôn tôn trọng niềm tin đối xử chân thành với mọi người, chưa bao giờ làm điều gì xấu xa,tàn nhẫn không có tính người ( 傷天害理 *). Sau khi tai nạn xe, phải thôi học, cô cũng coi như không ngừng phấn đấu, cố gắng vươn lên, ai có thể ngờ rằng nửa cuối đời cô lại phải chịu đựng nỗi bất hạnh như thế này.
" Cô ta sẽ không phải bị dạo ngu rồi đi?"
Một tiếng cười nhạo của thiếu niên kéo cô về hiện thực, Ôn Du ổn định lại tinh thần, giả vờ bình tĩnh ngẩng đầu lên. Một vài thiếu niên với biểu tình khác nhau đứng trước mặt cô, tất cả đều không mặc đồng phục cao cao gầy gầy, đa số đều mang theo vẻ khinh thường xem kịch vui, không có ý tốt cười cười.
" Tôi không có." Ôn Du nhẹ giọng mở miệng, giống như đang nói với chính mình mới xuyên qua: " Tôi rất tỉnh táo."
" Vậy cô nói xem, cô làm thế nào bồi thường Sí ca?"
Người thanh niên đang nói chuyện bị vẻ mặt nghiêm túc của cô chọc cười, và giọng điệu chất vấn lại trở nên cà lơ phất phơ (吊兒郎當),khi nghe đến xưng hô " Sí ca" cả người Ôn Du như khựng lại.
Hứa Sĩ, trong truyện là một ác bá toàn trường, độc đoán và lãnh khốc, không chỉ có gương mặt làm người ta nhớ thương đêm ngày, bối cảnh gia đình cũng cực kì thâm hậu, có thể nói trong trường học không ai không biết nhân vật phong vân này.
Trên lý thuyết, người này đối với nữ chính yêu sâu sắc, thâm tình vô cùng, đến nỗi những người khác... Nói như thế này đi, ở trong mắt hắn, trên thế giới này chỉ tồn tại 3 thứ: nữ chính, huynh đệ và bia đỡ đạn. Với một người phụ nữ ở cấp độ của Ôn Du chỉ có thể ngang hàng với một con gián mà thôi.
Vị nhị sư đệ Ôn Du còn chưa nắm bắt được tình huống, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, tình cờ bắt gặp một đôi mắt đen nhánh.
Một đôi mắt âm u ảm đậm, giống như một vũng nước lạnh không sóng, không đáy và lạnh lẽo. Và chủ nhân của nó thực sự có ngoại hình ưa nhìn, khuôn mặt sạch sẽ và mịn như dao, các đường nét rõ ràng và đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng. Nếu không phải ánh mắt thật sự quá mức sắc bén, quả thật có thể xưng được với cảnh đẹp ý vui.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác bông màu đen tuyền, khiến cả người lạnh lẽo, gầy gò mà ngực... Tại sao vẫn còn treo một ít sợi mì gói?
Ôn Du giống như hiểu ra gì đó.
Cô cúi đầu như thể cam chịu, và quả thật, trên tay cô đang cầm một tô mì gói.
..... Cô hiện tại nói cô chỉ là một linh hồn đáng thương vừa xuyên qua liệu có người sẽ tin tưởng sao??
Ngay trong nháy mắt, Ôn Du rốt cuộc cũng nhớ tới đoạn tranh chấp trong cốt truyện, nguyên chủ đang bưng gói mì cùng Hứa Sí đâm vào nhau, bao nhiêu nước mì tự nhiên toàn bộ đều bị đổ lên áo anh ta, nguyên chủ lúc này cực kì chật vật, sợ đến sắp khóc, trùng hợp đúng lúc này nữ chính đi ngang qua giúp nguyên chủ xin lỗi và giải vây.
Đây chính là lần đầu tiên nam nữ chính gặp nhau, Hứa Sí bị thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của Hà Tiểu Hàn hấp dẫn, cho nên đối với cô ấy sinh ra một ít hứng thú. " alt="Truyện Nhân Vật Phản Diện Ngọt Ngào Chỉ Muốn Học"/>
Truyện Nhân Vật Phản Diện Ngọt Ngào Chỉ Muốn Học
-
 >> Đầu tháng 9, Sony ra mắt Tablet S " alt="Tháng 9, Sony ra cả tablet P và S"/>
Tháng 9, Sony ra cả tablet P và S
-
Truyện Nhân Vật Quần Chúng!
|