Nhận định, soi kèo Fenerbahce vs Kayserispor, 22h59 ngày 20/4: Lời đáp trả

Giải trí 2025-04-24 09:04:08 1
ậnđịnhsoikèoFenerbahcevsKayserisporhngàyLờiđáptrảvn thái lan   Phạm Xuân Hải - 20/04/2025 05:25  Thổ Nhĩ Kỳ
本文地址:http://jp.tour-time.com/html/87b495603.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo WSG Swarovski Tirol vs Rheindorf Altach, 23h30 ngày 22/4: Xáo trộn bảng xếp hạng

Nhà máy sản xuất khó tuyển được nhân sự Gen Z, trong khi thế hệ này cũng không mặn mà với ngành sản xuất công nghiệp. Đó là một thực tế đang tồn tại khiến nhiều doanh nghiệp phải đau đầu trong thời gian qua. Những đối nghịch giữa khối ngành công nghiệp sản xuất và nhu cầu, mong muốn của Gen Z đang đặt các nhà máy vào cuộc khủng hoảng tìm kiếm nhân sự bổ sung hoặc thay thế cho các thế hệ trước.

Có một sự thật khá là buồn cười hiện nay là các nhà máy chủ yếu chạy theo xu hướng tuyển dụng và đào tạo lao động Gen Z (những người sinh từ sau năm 1997), trong khi bản thân các em trẻ này lại không hề yêu thích cũng như định hướng đi theo ngành này vì quá vất vả, phải tuân thủ thời gian làm việc đúng ca, kíp, đề cao tính nguyên tắc, kỷ luật vì làm theo dây chuyền. Ngoài ra, thế hệ Z cũng không chịu được áp lực công việc lớn như thế hệ đi trước.

Trong khi đó, lứa 8X, 9X như tôi (tôi sinh năm 1988, năm nay 36 tuổi) vốn có nhiều kinh nghiệm thực tiễn, có kỹ năng tốt, có tinh thần cầu tiến, có mong muốn được cống hiến ở một công việc ổn định thì lại bị các công ty chê già, chậm tiến và không tuyển dụng.

Bản thân tôi là một người có 12 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực quản lý đơn hàng. Cùng với rất nhiều anh chị em 8X, 9X khác, tôi cũng đang lao đao tìm việc trong tình hình kinh tế bất ổn này. Thực ra, nguồn cung lao động ở ta không hề thiếu, cái thiếu ở đây chính là "một góc nhìn khác" từ những người quản lý nhân sự, các nhà tuyển dụng, cũng như ban lãnh đạo doanh nghiệp.

>> Phán xét nhân viên Gen Z nhuộm tóc, xăm mình

Còn nói về thế hệ lao động Gen Z, đúng là các em có rất nhiều lợi thế hơn lớp cha anh ngày trước. Nhưng có một thứ duy nhất tôi hiếm khi nhìn thấy ở các bạn trẻ, đó chính là "nghị lực vượt qua khó khăn". Chắc hẳn nhiều bạn sẽ thắc mắc vì sao nghị lực chịu khó lại quan trọng như vậy, khi các bạn đã có rất nhiều lợi thế? Câu trả lời là bởi vì dù là bạn, tôi hay bất cứ ai thì chúng ta cũng đều sẽ không thể trẻ mãi như lúc này.

Khi ở tuổi 18-25, thậm chí là trước 30 tuổi, các bạn đa số chưa hiểu và chưa nghĩ đến vấn đề này. Chỉ khi bước qua tuổi 30, bị cuộc sống, công việc, gia đình, tình cảm nhân sinh vùi dập, lúc đó chúng ta mới quay lại hối hận, lúc đó đã muộn lắm rồi. Bởi vậy nên, thay vì phung phí tuổi trẻ nhảy việc theo những ảo mộng xu thế, lời khuyên của tôi dành cho các trẻ là nên tập trung tận dụng nhiều lợi thế đang có để xây dựng một con đường tốt nhất cho mình trong tương lai.

Thử hình dung nếu các bạn cứ nhảy việc một cách vô tội vạ thì đến năm 30 tuổi, bạn sẽ viết gì trong CV xin việc? Rằng "tôi là một thanh niên từng làm trên 10 công ty - mỗi nơi vài tháng" sao? Liệu có nơi nào sẽ đánh giá cao chuyện này? Nếu có nơi nào chấp nhận các bạn đi nữa thì cũng không phải là môi trường tốt.

">

'Gen Z chê việc, 8X thất nghiệp'

“Nếu có sợ, thì là tôi sợ Hà Nội của tôi không ai làm phim nữa. Những người là hiện tại và tương lai của điện ảnh thì đi hết rồi, giờ lắm khi tôi thắt lòng và nghĩ... Hà Nội của tôi, thế là hết!” – đạo diễn Nguyễn Hoàng Điệp.

Làm phim vui lắm, suốt ngày bị quỵt

- Chị đã bỏ nhiều năm tháng tuổi trẻ với phim ảnh, từ làm đạo diễn các bộ phim truyền hình cho giới trẻ đến làm nhà sản xuất cho “Bi đừng sợ”, rồi hành trình tự tìm nguồn tiền để làm phim đầu tay “Đập cánh giữa không trung”. Quãng thời gian nào trong suốt hành trình đó làm chị nhớ nhất?

Tôi không quên bất cứ chặng nào mình đã qua. Và việc đó cũng không làm bộ nhớ của tôi bị chật chội đâu, tôi để chúng ở đó. Như những cuốn sách mình cần tra cứu bất cứ lúc nào. Khi còn là sinh viên năm thứ ba, tôi về kênh truyền VietNamNet TV. Ở đó, tôi được làm đủ thứ: chương trình giải trí âm nhạc, điện ảnh, tạp chí phổ biến kiến thức ẩm thực, làm đẹp, du lịch...phim tài liệu ngắn với đủ đề tài thuộc loại nhạy cảm nhất lúc bấy giờ, hay dở thì chả dám nói nhưng học thì vài bồ kiến thức.

{keywords}

Đạo diễn Nguyễn Hoàng Điệp

Lạ là lúc ấy, sếp của tôi đặt lòng tin vào một sinh viên năm thứ ba, tính khí khá thất thường, giao vào tay tôi nào tiền nào máy móc, cũng chả nhiều nhưng... với tôi lúc đó nó kinh khủng lắm. Tôi gắn với VietNamNet TV như hình với bóng, lúc nào cũng thấy tôi đang quay, đang dựng, đang thu tiếng hoặc đang nằm ngủ trong một cái thùng các tông...

2-3h sáng tôi ngồi tán phét với các cô gái xinh đẹp bên khách sạn ngay cạnh, rồi tụi họ cho tôi số xe ôm nữ thân, để tôi có người chở về nhà. Nhà tôi lúc ấy cạnh một cánh đồng hoang, chả có gì ngoài mấy ngôi mộ... xe ôm nữ chở mình về một lần, vĩnh viễn không bao giờ nghe máy nữa.

Nhớ lại thì, sau khi tôi làm việc đâu đó được vài tháng, tôi đã ký hợp đồng dài hạn – một kiểu vào biên chế đấy, bố mẹ tôi sung sướng cứ gọi là, tôi thì xa lạ với cơ chế nhà nước nên chả hiểu cái biên chế đó nó quan trọng làm sao... Sau này đi làm ở vài cơ quan, mình chuyển sổ bảo hiểm cho họ, chỗ nào cũng thắc mắc ở điểm sao tôi lại vào biên chế khi chưa có bằng đại học!

Còn làm phim, phim nào cũng là một bài học mình cần học, cần hoàn thành, dù trung bình hay xuất sắc, thì nó là một cấp bậc rất quan trọng nếu mình xác định theo nghề nghiệp này một cách lâu dài. Tôi làm phim vui lắm, suốt ngày bị quỵt mà vẫn rất vui, nhờ làm phim tôi có tất cả: đồng nghiệp, bạn thân trong số những đồng nghiệp – cái này cực quan trọng nhé, diễn viên thân thiết, kiến thức, ý chí, sự thăng trầm, đôi khi sự tuyệt vọng cũng là một bài học cực quan trọng cho mình... Hay như cái huân chương “Hiệp sĩ Nghệ thuật và văn chương” của Chính phủ Pháp này chẳng hạn, nếu không có phim thì không có hiệp sĩ Điệp béo đâu!

- Những vất vả của những năm “nằm gai nếm mật” đi tìm tiền để làm “Đập cánh giữa không trung” giờ nghĩ lại chị có thấy ớn không?

Ớn! Và đôi khi cái ớn là tôi cứ phải nghe những câu hỏi tương tự, như thể, cái việc kiếm tiền đó nó chỉ đơn giản là một việc kiếm tiền vậy... Mà thôi, cứ nghĩ nó là một việc kiếm tiền cũng được. Tôi cũng chả nên giải thích quá nhiều, việc nó cần cho người cần thôi.

- Hỏi thật chị, giờ đã có chút danh tiếng, chị có còn đủ kiên nhẫn để bỏ 3-5 năm ra làm một bộ phim như “Đập cánh giữa không trung”?

Tôi đang làm đây! Thật ra mình có lựa chọn nào đâu? Thời gian là thứ tối thiểu mình có thể bỏ ra mà sự băn khoăn cùng các điều kiện đi kèm tạm thời mình vẫn còn chịu đựng được. Tối qua, nói chuyện với chị Hà Trương, một nhà thiết kế thời trang rất tài năng, 2 chị em thế nào lại cùng từ trường Amsterdam mà ra... Chị Hà Trương bảo tôi, giờ bọn mình cũng gia đình, con cái, mà là gia đình nội ngoại 2 bên, làm sao bọn mình cứ bỏ ra nào thời gian, tâm sức, tiền bạc... như hồi mới chập chững được nữa? Làm sao bọn mình cứ một thân một mình làm mọi việc mà không ai trợ giúp, không ai ủng hộ thiết thực được nữa?

Tôi chả biết nói sao, chỉ thở dài nghĩ bụng, nhưng ngay cái lúc chị em mình nói ra điều này, chúng mình cùng hiểu, nếu ở đây, ở thành phố chúng mình vô cùng yêu quý này, chúng mình có lựa chọn nào đâu. À, lúc đó chúng tôi nói về chuyện, liệu chúng tôi có trở thành những người cuối cùng... “sống mãi với Thủ đô” .

{keywords}

"Liệu chúng tôi có trở thành những người cuối cùng... sống mãi với Thủ đô” - đạo diễn Nguyễn Hoàng Điệp chia sẻ.

Phim thương mại nào phải ngáo ộp đâu?

- Tại sao tôi lại hỏi câu trên với chị, bởi tôi thấy hành trình của tất cả các đạo diễn trẻ đi ra từ phim độc lập đều sẽ là đến với những bộ phim thương mại ngay sau những thành công đầu tiên ở các LHP danh tiếng. Chị chắc hẳn cũng đã có những lời mời làm phim thương mại?

Có. Không nhiều không ít. Làm phim thương mại, chuyển vào Sài Gòn, những lời mời thường là thế. Cũng có nhiều lời mời làm những phim theo chất art house hơn một chút. Nhưng câu chuyện ở đây không phải là phim thương mại hay phim nghệ thuật, kiếm tiền hay nghèo túng, tự làm hay có hậu thuẫn...

Câu chuyện ở đây là xu hướng và hạnh phúc trong thứ nghệ thuật mình đã lựa chọn. Bạn biết tôi đã từng làm phim truyền hình giờ vàng, rating cao rồi chứ, lúc đó tôi rất vui, rất hạnh phúc, nó là những câu chuyện, ý tưởng, nhân vật tôi thích. Tôi và ekip của mình chỉ dốc sức làm sao cho thật hay, thật mới lạ. Chứ chúng tôi tuyệt nhiên chưa khi nào có cái suy nghĩ, ôi, làm đại đi, sắp tới ta dồn sức cho phim nghệ thuật!

Bây giờ thì cũng vậy thôi, những lời mời đều có giá trị riêng, nhưng với tôi, dự án phim phải cho tôi cảm giác về phim, tôi có thể nhưng tôi không thích lao vào một dự án kinh tế - kinh doanh trá hình. Dù tôi học một cách bài bản, đủ kiến thức và kinh nghiệm để hiểu nghĩa của cụm từ công nghiệp điện ảnh!

Nơi nào cho tôi đủ khoảng không để tôi tin rằng mình và ê kíp được tự do sáng tạo, thoải mái bay bổng và theo đuổi điều mình yêu, nơi đó dù tên thương mại, tên hài, tên ca nhạc... tên gì cũng được. Tôi sẽ đập cánh!

- Nhiều người rất sợ tiếp xúc với phim thương mại, vì họ sợ cái guồng quay đồng tiền sẽ làm họ đánh mất mình. Họ sẽ dễ dãi và dễ thỏa hiệp hơn với những quan điểm làm nghề từ phía nhà sản xuất, nhà phát hành. Nếu là chị, chị có sợ đánh mất mình không khi bước chân vào thế giới của đồng tiền?

Ối trời, phim thương mại nào phải ngáo ộp đâu? Vấn đề là có đủ tài để được cái guồng máy ấy chấp nhận hay không í chứ. Tôi thi thoảng nói chuyện với mấy đạo diễn, chả làm phim gì, chả biết phim gì biết mỗi phim mình. Họ nói cứ như họ là tài năng kiệt xuất, rằng họ sợ cái bọn... phim thương mại kia (nếu họ hạ cố đồng ý làm) sẽ rẻ rúng hoá ước mơ và con người nghệ thuật của họ. Khổ, học chả lo học, làm thì... không làm được, xem phim và rút kinh nghiệm từ đồng nghiệp bạn bè thì chả lo mà cứ nói như thế... chả “quá là ngáo đá”.

Tôi chả sợ tôi đánh mất mình. Như đã nói ở trên, nếu một dự án phim, hoặc một môi trường đủ để tôi tin rằng mình đang làm phim, không phải làm tiền! Thì tôi bay, và hoàn toàn không lo sợ. Thật ra tôi là kẻ sống theo lối cũ, đầu óc nhiều định kiến, tôi giữ mình rất giỏi. Và gia đình, bạn bè, đồng nghiệp thân chính là những mốc dấu để tôi neo mình vào. Bao giờ tôi tự neo tôi vào ngân sách, vào doanh thu, lúc đó có thể tôi cần lo, còn giờ con người và phim, hai cái neo đó, giúp tôi yên tâm bay lượn.

{keywords}

Lắm khi tôi thắt lòng và nghĩ... Hà Nội của tôi, thế là hết!

Hà Nội của tôi, thế là hết!

- Phải chăng chị lo sợ điều gì đó nên đến giờ này vẫn thấy chị đang tách mình ra khỏi cuộc sống tiền bạc của một đạo diễn với cách chị chọn, đi bán mùi hương, trồng cây, và khởi động dự án Cafe điện ảnh?

Nếu có sợ, thì là tôi sợ Hà Nội của tôi không ai làm phim nữa. Những người không làm được gì nữa thì nói quá nhiều về chuyện họ đã từng làm nhân danh phim. Những người là hiện tại và tương lai của điện ảnh thì đi hết rồi, giờ lắm khi tôi thắt lòng và nghĩ... Hà Nội của tôi, thế là hết!

Những điều tôi làm là những thứ tối thiểu tôi có thể làm cho những người cố thủ với Thủ đô. Chúng tôi xem những bộ phim hay, nói chuyện về nó, háo hức với nó... điều đó cho tôi cảm giác mình vẫn đang sống, phim vẫn đang tồn tại.

- Cách sống chậm chạp đó, hoài cổ đó, cho chị những cảm xúc gì? Và nó giúp gì cho chị trong quá trình hình thành, thai nghén những ý tưởng cho các bộ phim tiếp theo?

Nghe tôi nói chuyện bạn thấy tôi có vẻ yên bình và kiên định, chắc chắn lắm đúng không? Thực ra tôi là một mớ xáo trộn, lo lắng, hoài nghi. Cây cối và tinh dầu làm tôi cân bằng lại. Tôi cần một thứ gì đó để mình thật mạnh khoẻ, trong lành và nhiều hứng khởi, đó là con người tôi dành cho điện ảnh. Tôi phải dọn mình, phải chuẩn bị, dù điều kiện hiện nay không cho phép đâu. 

Nhưng tôi phải tìm ra cách nào đó, dẹp những âu lo nhọn hoắt vào một góc, trong một lúc, để mình viết, để mình dịch chuyển. Rồi khi không giữ được, bọn gai nhọn hiện thực nó sẽ xiên mình chứ, nhưng dù sao, lúc ấy việc chảy máu cũng không làm ảnh hưởng quá đến những gì mình chuẩn bị trước đó.

Đang cố thủ ở nơi tôi cho là an toàn

- Nói rộng ra đi, hiện có rất nhiều ý kiến bi quan cho nền phim ảnh nước nhà. Phim thương mại thì kém chất lượng. Phim nghệ thuật đến trên đầu ngón tay, vài năm mới có một phim. Có vẻ như tương lai điện ảnh Việt cũng u ám phải không chị?

Nghĩ u ám cũng chả ích gì bạn ạ, mọi chuyện đang vận động tích cực. Điện ảnh là “Vĩnh cửu”. Tôi làm việc ở Salon điện ảnh Cà phê thứ Bảy được một thời gian thì nhận ra, khán giả yêu phim vẫn còn đó, còn khán giả, còn phim bạn ạ. Còn phim là điều tối thiểu và rất tích cực. Tôi đang nói về những bộ phim chân chính đấy nhé!

{keywords}

Tôi đang cố thủ ở nơi tôi cho là an toàn - đạo diễn Nguyễn Hoàng Điệp

- Không u ám sao được? Nhiều ý kiến đánh giá nền phim ảnh Việt đương đại quá nghèo nàn. So với các nước khu vực xung quanh, chúng ta đang thua xa ngay cả Campuchia chứ chưa nói đến Thái Lan, Singapore. Chị thấy sao về nhận định này?

Kệ họ thôi, mình nghe để biết chứ không nghe để uất, cũng chả nghe để mua những u ám vào mình. Chúng mình là chiếc lá. “Việc của mình là xanh”!

- Với những người đã “trầy vi tróc vẩy” lặn ngụp trong thị trường phim ảnh Việt, họ bảo, nghề đạo diễn ở Việt Nam giờ bị coi thường quá, ai gặp cũng nói chuyện làm phim nhảm để kiếm tiền. Chẳng còn thấy được trân trọng, cũng không thấy tình yêu điện ảnh đặt ở đau giữa thị trường này? Là chị, nếu bị đặt mình trong môi trường đó, chị nghĩ gì và làm thế nào để có thể làm được những bộ phim tốt?

Thì tôi đang cố thủ ở nơi tôi cho là an toàn hơn một chút, để tạm thời chưa phải đối mặt với những điều bạn nói. Tôi tạm bằng lòng với việc đập cánh ở nơi trống vắng hơn để đỡ nhìn thấy quá nhiều điều có thể khiến mình buồn bã!

À, mà nhân tiện, nếu bạn coi trọng nghề nghiệp bạn đang làm, thì chả ai coi thường nó được hết. Còn nếu bạn 20 năm chả xem phim nào trừ mấy phim vớ va vớ vẩn xem lậu đâu đó, ngày dài chém gió, đêm thâu cày ruộng linh ta linh tinh. Chả làm phim nào ra hồn, nhưng cũng tự xưng tụng nó như tác phẩm để đời cứ đụng vào chê bạn thì bạn kêu bạn có được ai đầu tư đâu.

Rồi lại ra sức mai mỉa bọn bát nháo làm phim nhảm nhí, thị trường, mì ăn liền, bọn phim độc lập chả qua có tiền của quỹ làm phim ăn giải liên hoan chứ xem chả hiểu cái gì sất, tao mà có tiền như chúng nó, tao cũng làm được phim gấp 8 lần chúng nó đấy, nếu bạn mà “ngáo” đến như vậy, thì lẽ ra bạn phải tự coi thường bạn mới đúng chứ nhỉ? Sao đến lượt người khác!

Việt Anh

">

Đạo diễn Nguyễn Hoàng Điệp: Lắm khi thắt lòng và nghĩ... Hà Nội của tôi, thế là hết!

Nhận định, soi kèo Tekstilac Odzaci vs Zeleznicar Pancevo, 23h30 ngày 22/4: Bắt bài chủ nhà

Sau 45 năm kết hôn, vợ chồng ông Nguyễn Cự mới có dịp ôn lại kỷ niệm.

Năm 27 tuổi, ông Cự được nghỉ phép 2 tháng về thăm gia đình. Nhân dịp này, cha mẹ sắp xếp cho ông xem mắt cô hàng xóm năm xưa. Lúc này, bà Phương còn đang đi học ở Vĩnh Phú (ngày nay là Vĩnh Phúc, Phú Thọ).

Bao năm xa cách đằng đẵng, cả hai đều rất hồi hộp, không biết “cô bé, cậu bé” ngày trước bây giờ ra sao. Không ngờ ở lần đầu hội ngộ, ông bà nhanh chóng cảm mến nhau.

Ông Cự kể: “Bước đầu, chúng tôi gặp nhau thì nhìn đã có cảm tình rồi, không ngờ cô Phương ngày xưa nay càng đẹp ra”.

“Cả hai có trò chuyện với nhau được một lúc nhưng cũng không được bao nhiêu. Quá trình tìm hiểu của chúng tôi đúng chất người lính: chớp nhoáng, đánh nhanh rút gọn”, ông nói thêm.

Ngay sau đó, gia đình đặt vấn đề xin nhà trường cho bà Phương nghỉ phép để lo tổ chức đám cưới.

“Hoàn cảnh chiến tranh tàn khốc, chúng tôi không có thời gian gặp gỡ hẹn hò, thậm chí chưa từng nắm tay, chưa có tình yêu thì đã kết hôn. Thế nhưng, ngày xưa tôi thích bộ đội lắm, thấy ông ấy đẹp trai nên cũng mê luôn”, bà Phương bẽn lẽn chia sẻ.

Hai tháng nghỉ phép của ông Cự kết thúc, những ngày mật ngọt hôn nhân cũng đành phải gác lại. Ngày tiễn chồng trở lại chiến trường, bà Phương khóc mấy đêm liền ướt đẫm chiếc khăn mùi xoa.

Trải qua khó khăn, tình cảm vợ chồng ông Cự - bà Phương càng thêm khăng khít.

Lần tham gia kháng chiến này, ông Cự đi biền biệt tận 6 năm trời. Trong suốt khoảng thời gian xa cách ấy, bà Phương vẫn một lòng nghĩ về người chồng đang ở phương xa. 

Bà chưa từng hối hận, oán trách mà vẫn luôn nuôi hy vọng về một tương lai đoàn viên. 

6 năm biền biệt mới được gặp lại

Đến năm 1980, khi được chuyển công tác về TP.HCM, ông Cự liền vội ra Bưu điện TP.HCM báo tin và gọi vợ vào đoàn tụ. Cả hai được sum họp bên nhau khoảng 3 tháng.

Sau thời gian quấn quýt bên nhau, cả hai lại mỗi người một ngả. Vài tháng sau, ông Cự nhận được thư báo mang thai của vợ. Tay cầm bức thư, ông nhảy cẫng lên như một đứa trẻ.

Ông Cự thương vợ một mình tảo tần nuôi con trong lúc chồng đi chiến đấu.

Lúc bà Phương sinh con, ông Cự không được về thăm. Niềm vui có con đầu lòng xen lẫn sự hồi hộp, xót xa thương vợ một mình vượt cạn cứ se thắt lòng ông. 

Từ khi có con, sau những ngày ác liệt trên chiến trường, ông Cự thường tự tay làm chà bông, lấy mật ong… nhờ đồng đội gửi về cho vợ.

Những đêm trăng sáng trên đất Campuchia, ông khắc khoải mong ngóng, tự đặt câu hỏi không biết bây giờ vợ con đang làm gì.

Mỗi lần về thăm nhà, ông lại càng xót xa khi tận mắt nhìn thấy cảnh sống cực khổ của vợ con.

Ông Cự nghẹn ngào: “Lúc đi Campuchia về, con trai lớn kể lại với tôi: “Bố ơi, lúc bố đi vắng, ở nhà mẹ cho con ăn toàn tép khô, rách cả mồm”. Nghe vậy tôi nói là do hoàn cảnh khó khăn, chứ không phải lỗi do mẹ các con”. 

Bà Phương cũng xúc động chia sẻ: “Thời đó đâu có gạo, lương chỉ có mấy chục đồng, có cơm thì nhường cho con, đi làm về ăn mấy củ khoai chứ có cơm đâu mà ăn”.

“Nhiều khi cũng tủi thân, người ta có vợ có chồng no đủ, chồng mình lại suốt ngày đi xa, con thì bé. Mình vừa thương con, cũng lại thương cả chồng rồi thương bản thân mình luôn”, bà nói thêm.

Hoà bình lập lại cũng là khoảng thời gian ông bà bù đắp cho những thiếu thốn đã qua. Năm 1988, ông Cự đón vợ con vào TP.HCM sinh sống. Bà Phương cũng nhanh chóng xin được việc làm ở Bệnh viện Da Liễu, TP.HCM.

Ông Cự đọc bài thơ Vợ tôiđể thể hiện tình cảm của mình.

Từ thời điểm đó, vợ chồng ông Cự bắt đầu kề vai sát cánh, nắm tay nhau đi suốt những năm tháng còn lại.

Những lúc xa nhà, ông Cự thường viết nhật ký và làm thơ để thỏa nỗi nhớ vợ con. Trong số đó, ông sáng tác bài thơ Vợ tôi để thể hiện tình cảm của mình dành cho vợ suốt những ngày xa nhau.

Nghe ông Cự đọc bài thơ, bà Phương lại bồi hồi, cảm động. 45 năm kết hôn đủ ngọt bùi cay đắng, ông bà vẫn nắm tay nhau, minh chứng cho một tình yêu thủy chung.

Vịnh Nhi

Chàng trai vừa gặp đã muốn cưới cô gái TP.HCMChàng trai U40 làm nghề quản lý chất lượng tã sữa và băng vệ sinh phụ nữ “mở lớp” dạy hiểu ý chị em ngay trên sóng truyền hình khiến Quyền Linh phấn khích.">

Cưới cô hàng xóm được 2 tháng, anh bộ đội đi chiến đấu biền biệt 6 năm

Cô bạn này tôi biết, cũng tầm tuổi tôi, đáng ra đã sở hữu một khối tài sản kếch sù gồm "hai thằng nhỏ, một thằng già và cái nhà 40 mét vuông" giống như tôi. Nhưng cô vẫn thảnh thơi ngày tám tiếng đến công sở, thời gian còn lại thì vui đùa với đám bạn gái tuổi ngoài hai mươi trong những trang phục cực kỳ sinh động.

Hơn một năm qua cô vướng phải lưới tình của... một sếp phó khác cơ quan. Sếp này quan tâm tới cô ấy như người yêu thật sự, đang còn tính "xin" cô về cơ quan của sếp để tiện bề nâng đỡ. Cô hạnh phúc ra mặt, khoe nhờ "cao số" một chút nên giờ gặp được lang quân như ý. Cô bảo, cả hai đang chuẩn bị kết hôn vì người ấy đã ly hôn hàng chục năm nay và ngần ấy thời gian "ảnh sống có mình ên hà". Cả cơ quan mừng cho cô. Đơn xin chuyển công tác cô cũng đã gửi, tiệc chia tay cả phòng cũng đã định ngày...

{keywords} 

Đùng một nhát "chồng sắp cưới" của cô bị sờ gáy vì thâm lạm công quỹ những hàng chục tỉ đồng. Của chìm của nổi phải bán đi để đền bù số tiền thiệt hại. Những khối tài sản nào đó cô chưa từng nghe nói cũng được họ hàng "anh ấy" bán đi để gom tiền "giải quyết hậu quả" cho anh. Ngôi nhà bé nhỏ của cô được mua trả góp cô cũng bán để lo cho "chồng sắp cưới", trên người cô ngày nào đầy nữ trang giờ một đôi hoa tai cũng không còn. Nhưng khối tài sản to nhất, giá trị nhất (nhưng không bán được) mà cô không ngờ tới là "chồng" đã giấu cô người vợ già già ở quê của ông ta!

Bà không nặng nhẹ ông, cũng không mắng nhiếc cô, chỉ ngọt nhạt khuyên cô cùng bà "lo" cho ông sớm ngày "ra khỏi chỗ đó" rồi mọi sự sẽ giải quyết sau. Thấy bà không "quậy" như bao bà vợ khác, lại còn có phần nhún nhường mình nên cô quyết định bán đi 3.000 mét vuông đất ở quê- là tài sản cha mẹ cho riêng cô- để lấy ít tiền "cứu" ông ấy. Nhưng cha mẹ cho đất mà chưa tách sổ đỏ, số đất ấy lại nằm trong tổng diện tích đất mà cậu em út của cô đang canh tác để hàng năm có thêm hương hỏa cúng giỗ ông bà, cha mẹ.

Vậy là cô muốn nhờ chồng tôi "chạy" cách nào đó cho cô có tờ chứng nhận quyền sử dụng đất vì "Đàn ông rành ba cái vụ giấy tờ hơn". Chồng tôi không thể nào từ chối vì quan hệ của anh khá rộng, điện thoại số anh đó, cô cứ gọi hỏi thăm, hối thúc từng giờ. Chặn cuộc gọi thì ngày vẫn ra vô cùng cơ quan, cô cứ "canh me" ở cửa phòng chờ anh vô là ỉ ôi nhờ cậy, than vãn. Anh mệt mỏi nhưng nói không giúp được thì cô không tin, cô còn bảo cô và anh là bạn bè từ thuở mới vào cơ quan, mười mấy năm rồi không lẽ không đủ thiện chí để giúp cô một lần? Anh lắc đầu "bó tay" cô còn bảo hay anh chờ cô chết anh mới ráng giúp?

Thấy chồng cáu bẳn bơ phờ vì sự nhờ cậy quá tầm tay của cô bạn mà tôi không giấu được thương cảm. Nhưng xét cho cùng, cô yêu thương như thế, hết lòng đến mù quáng vì mối quan hệ như thế để cuối cùng nhận được phán xét là "dại lắm" thì trên đời này những người đàn bà còn yêu chồng hơn cô, hi sinh cho chồng con nhiều hơn cô, liệu có phải cũng là... dại lắm?

(Theo Phunuonline)">

Đàn bà… dại lắm!

友情链接