您现在的位置是:Công nghệ >>正文

Truyện Cát Bụi

Công nghệ5人已围观

简介Lâm Duyệt tăng ca liên tiếp ba ngày,ệnCátBụxếp hạng bundesliga đến khuya mới về tới nhà.Vừa bước vào...

Lâm Duyệt tăng ca liên tiếp ba ngày,ệnCátBụxếp hạng bundesliga đến khuya mới về tới nhà.

Vừa bước vào nhà, cô liền ngửi thấy mùi rượu nếp. Mẹ cô, Hà San, mặc áo nhung dày màu sau hô bưng đĩa bánh trôi đi đến bàn ăn, “Con mau vào đi, lạnh hỏng đầu rồi à?”

Bên trong gian phòng ấm áp, Lâm Duyệt có cảm giác cuối cùng cũng được sống lại. Cô cởi áo khoác, rửa tay, đến bên bàn ăn ngồi xuống, “Sau này mẹ đừng chờ con nữa, ngủ sớm một chút.”

“Không sao.” Hà San hắt xì một cái, “Mấy ngày nay mẹ mất ngủ, thế nào cũng không ngủ được.”

Lâm Duyệt liếc nhìn mẹ mình, “Mẹ không sao chứ? Cái gối mát xa con mua không hiệu quả sao?”

“Hiệu quả, hiệu quả.” Hà San ngồi xuống phía đối diện, xoay xoay cổ, “Sắp tới con vẫn cần tăng ca à?”

“Tạm thời hết rồi ạ.”

“Vậy thì tốt rồi, bạn thím ba có con trai, đang định sắp xếp cho hai đứa gặp mặt hôm thứ bảy.”

Chiếc thìa sứ khẽ chạm vào thành bát tạo thành âm thanh thanh thúy, Lâm Duyệt múc một muỗng rượu nếp, mơ hồ đáp lại, “Vâng.”

“Thím ba bảo, thằng bé này rất thành thật trung hậu. 35 tuổi, làm kế toán, tuy lương không cao nhưng công việc ổn định. Chiều cao cũng đạt chuẩn, hơn 1m75, mẹ xem qua ảnh, trông cũng nghiêm chỉnh đứng đắn. Chỉ tiếc là đã từng ly hôn một lần, nhưng cũng đã giải quyết xong xuôi rồi, cũng không vướng bận con cái.”

Lâm Duyệt cúi đầu ăn bánh trôi, không nói gì.

Hà San hơi bất mãn, “Con chí ít cũng phát biểu ý kiến của mình đi chứ?”

“Con không biết, để xem kĩ rồi sẽ nói.”

“Xem kĩ rồi sẽ nói, xem kĩ rồi sẽ nói! Câu này con nói bao nhiêu năm rồi? Thoắt cái là 29 tuổi rồi, con không lo lắng tí gì à?”

Lâm Duyệt đột nhiên không thấy ngon miệng nữa, hít một hơi mới phát hiện mũi mình bị nghẹt, “Con cũng không thể quyết định tùy tiện mà.”

Hà San nghe thấy câu này thì nổi cáu. Năm đó, Lâm Duyệt không nghe bà khuyên bảo, không nên theo khoa tự nhiên, kết quả ba năm học chảy ra mười vò nước mắt, cuối cùng cũng thi đậu khoa máy tính trường đại học thành phố Giang, cũng coi như là để “dễ tìm bạn trai.”

Lên đại học, lớp có bốn mươi người chỉ vỏn vẹn có bốn nữ sinh. Kết quả, ba người kia đều kết hôn cả rồi, có người con đã đi mẫu giáo, chỉ còn Lâm Duyệt sắp ba mươi vẫn chưa có động tĩnh gì.

“Mẹ thấy con chẳng có tí thành ý lo lắng việc chung thân đại sự gì cả. Tốt xấu gì cũng được, mấy năm nay con xem mình dẫn được mấy người về nhà?”

Lâm Duyệt trong lòng phiền muộn, cúi đầu ăn bánh trôi, không nói gì.

Hà San cố nén giận, “Lâm Duyệt, mẹ nói cho con biết, lời mẹ nói tuy có hơi khó nghe, nhưng đừng có kén chọn. Điều kiện của con cũng không phải là đặc biệt xuất sắc, con còn muốn như thế nào nữa? Giống Ngô Ngạn Tổ à? Cho dù con có thích, cũng chẳng tới lượt đâu.”

“Con vẫn nghe mẹ sắp xếp xem mắt mà. Tháng trước, số người gặp mặt còn nhiều hơn thành viên đội múa, như thế vẫn chưa đủ thành ý sao?”

Hà San cười lạnh, “Tóm lại mẹ thấy thằng bé này nghiêm túc, từng kết hôn một lần sẽ có kinh nghiệm, biết coi trọng gia đình hơn. Con tuy là kết hôn lần đầu, có lẽ hơi bị thiệt một chút, nhưng cũng không còn trẻ trung gì nữa rồi.”

Lâm Duyệt không hé răng, trong lòng thầm nghĩ, nếu đã thực sự coi trọng gia đình, tại sao lại phải ly hôn.

Ăn xong bánh trôi, Hà San thu dọn bát, Lâm Duyệt đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cô đang đánh răng thì mẹ bước vào lấy kem dưỡng da tay, đột nhiên nói, “Con còn nhớ Phùng Dung không?”

Lâm Duyệt dừng một chút, “Con vẫn nhớ, có chuyện gì thế mẹ?”

Hà San hừ một tiếng, “Con cô ta đi nước ngoài về, vừa mới tìm được việc làm, nghe nói năm đầu đã hơn ba mươi vạn, còn chưa kể phúc lợi nhân viên.”

Lâm Duyệt đang súc miệng đột nhiên thấy run run, vô tình nuốt phải nước vào miệng. Cô cảm thấy buồn nôn, ho khan một tiếng, tiếp đó lại bị ho sặc sụa thêm một tràng dài nữa mới tạm yên.

Hà San vẫn tiếp tục kể, “Thím ba con đi bệnh viện lấy thuốc, vừa lúc gặp Phùng Dung cùng con trai cô ta đang đi kiểm tra sức khoẻ, dáng vẻ đắc ý, chậc chậc……”

Lâm Duyệt vội vàng súc miệng cho xong, “Mẹ, con đi ngủ trước.”

“Mẹ còn chưa nói xong đâu! Thứ sáu này con phải đi mua sắm với mẹ!”

Lâm Duyệt đi về phía phòng ngủ, tới trước cửa dừng lại một lát, lấy tay gạt vết kem đánh răng còn vương trên khóe miệng. Vừa rồi cô ho rất mạnh, hai lá phổi đều đau rát.

Cổ họng cũng đau, xem ra cô bị cảm thật rồi.

***

Lâm Duyệt ngủ thẳng đến giữa trưa, khi tỉnh dậy thì mũi bị nghẹt hết cả. Cô uống một viên Banlangen Keli [1] cũng chẳng đỡ hơn. Ngày hôm sau đến công ty, mũi cô vẫn đỏ ửng, hít thở khó khăn.

[1] Một loại thuốc trị cảm cúm

Cô vừa mở máy tính được một lúc thì người lãnh đạo trực tiếp thông báo họp. Vừa mở cửa phòng họp ra, cô đã thấy Sài Vi ngoắc tay với mình bèn đi tới, ngồi xuống bên cạnh.

Sài Vi bằng tuổi cô, hai người cũng vào công ty cùng một năm, cũng cùng tổ tạo hình mỹ thuật. Nhưng tình bạn giữa hai người không chỉ giới hạn trong công việc mà còn vì chung một con đường “thặng nữ” [2]. Tuy vậy, Sài Vi hiện tại cũng đã đính hôn được nửa năm rồi.

[2] Thặng nữ: những người phụ nữ thành công trong sự nghiệp song lại gặp trắc trở đường tình duyên, có thể coi như gái ế.

“Bị cảm à?”

Lâm Duyệt gật đầu, giọng khàn khàn, “Già rồi, không thức đêm được.”

“Sắp hết năm rồi, chú ý sức khỏe một chút.” Sài Vi dặn dò một câu, lại quay sang hỏi xem cuối tuần cô có dự định gì không để hai người cùng đi xem áo cưới.

“Tớ bận đi xem mắt rồi.”

“Vẫn phải đi sao? Người lần trước thế nào rồi?”

Tags:

相关文章



最新文章

友情链接