EU đang đối mặt với nguy cơ tan rã thành hai phần,ónguycơsụpđổđội hình man utd gặp everton miền bắc thịnh vượng và miền nam trì trệ.
Trình làng tàu treo đầu tiên trên thế giớiEU có nguy cơ sụp đổ?
相关文章
- 、
-
Nhận định, soi kèo Unirea Slobozia vs Sepsi, 22h00 ngày 17/1: Nỗ lực cải thiện phong độ -
"Hàn thúc, người đừng lo. Con còn muốn hóng gió thêm một chút, khi nào hắn đến con liền về phòng, giả ngủ là được." Hoắc Duật Hy vừa nói vừa giơ hai tay lên che mắt lại, vô cùng tinh nghịch.
Hàn thúc mỉm cười, lắc lắc đầu hết cách, ông nói thêm hai tiếng dặn dò thì để cô ở lại mà lui xuống tầng.
Thật ra cùng Hàn thúc nói xong câu chuyện kia, trong lòng cô đã sớm ngũ vị tạp trần. Nhìn ánh sáng của những ngọn đèn len mình qua từng tán cây ngô đồng, đổ bóng xuống nền những đốm trắng xen lẫn đen như hoa nhỏ nở về đêm, vừa lung linh vừa mờ ảo.
Rốt cuộc, phượng hoàng của hắn là ai? Là cô gái tên Tiểu Tinh Linh, hay là cái người hắn gọi là Bảo Bối?
Nhưng cũng không thể phủ nhận một điều, mấy ngày gần đây hắn đối với cô vô cùng hòa hoãn. Thậm chí khiến cô tưởng rằng giữa hai người không có đoạn thời gian khắc nghiệt trước đó.
Tư Cảnh Hàn, người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì? Đây là nghi vấn bấy lâu nay cô vẫn không nhận được câu trả lời.
Bỗng, từ phía cổng chính có động tĩnh, một chiếc xe thương vụ màu đen chạy vào, băng qua con đường có những hàng cây xinh đẹp rồi dừng đỗ hẳn ở sân chính biệt thự. Có một cận vệ tiến lên mở cửa, người đàn ông tuấn lãng bước ra hướng đại sảnh đi vào.
Hoắc Duật Hy thấy thế vội chạy theo một hướng khác về phòng ngủ, ngay cả dép lê cũng xếp gọn gàng lại mới đắp chăn ngay ngắn, nhắm mắt lại.
"Cạch"
Không qua bao lâu, cửa phòng được mở ra.
Biết chắc chắn người đến là Tư Cảnh Hàn nên cô càng không dám nhúc nhích.
Người đàn ông đi vào, nhìn một loạt căn phòng đều chỉnh tề, dép lê đặt đúng chỗ, Hoắc Duật Hy cũng nằm đúng tư thế thì cởi áo ngoài, rồi đi vào phòng tắm.
Có tiếng nước chảy, Hoắc Duật Hy len lén mở mắt, quả nhiên hắn không có đóng cửa phòng tắm, cô ngó thấy được một phần da thịt cánh tay đang chuyển động của người đàn ông thì hơi dịch người một chút, mắt mở to quan sát.
Không bao lâu, tiếng nước từ vòi sen cũng tắt, cô hết hồn, xoay về chỗ cũ. Mùi hương thoang thoảng trên người người đàn ông ngày một gần, cho đến khi một bên giường lún xuống, cô càng thêm căng thẳng.
Tư Cảnh Hàn nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ, hắn đưa tay chạm vào chiếc đèn ngủ để giảm ánh sáng, rồi mở chăn nằm xuống.
Người bên cạnh hắn nằm mãi cũng không thấy người đàn ông chạm tới mình, trong lòng hơi nghi hoặc. Cô vờ trở mình để nhắc nhở hắn bên cạnh còn có một người.
Quả nhiên, nam nhân thơm mát đã vươn tay ôm lấy cô, nhưng kèm theo đó là một giọng nói trầm thấp vang lên:
"Lần sau còn thức khuya, liền phạt!"
Ách! Hắn biết cô vờ ngủ rồi? Dễ phát hiện vậy sao?
Hoắc Duật Hy rù rì lên tiếng: "Sao anh biết tôi chưa ngủ?"
"Tư thế ngủ chỉnh tề, không phải là thói quen lúc em ngủ say."
Cô lập tức ngẩn đầu, nhìn người đàn ông, nhưng hắn đang nhắm mắt.
Câu nói vừa rồi của hắn là gì chứ? Lúc cô ngủ say thì tư thế có làm sao?
"Anh có ý gì?"
"Ngủ đi."
"Anh nói rõ ràng đi."
"Nghe lời!"
Với dáng vẻ của Tư Cảnh Hàn như vậy, Hoắc Duật Hy cũng không dám làm lớn thêm. Chọc hổ cũng chớ nên chọc lúc nó đang ngủ mà!
Hơn nữa theo cô biết về người đàn ông này, hắn đặc biệt thích yên tĩnh khi ngủ, nhất là hắn đang ngủ bị người khác chọc đến thì tính khí vô cùng tệ.
Trên cao ngàn vì sao ganh đua lấp lánh, có tiếng lá ngô đồng du dương, Hoắc Duật Hy ngủ say liền bộc lộ hết bản chất khi ngủ, cô không ngừng xoay người đổi tư thế, đưa lưng về phía Tư Cảnh Hàn, cả người cong lại nhưng hai tay không quên kéo lấy cánh tay của hắn ra trước mặt ôm vào trong ngực, xem như một cái gối ôm.
Giữa mỗi lúc mọi thứ đều yên ắng và êm đềm, bỗng nhiên người đàn ông trên giường đột ngột mở mắt, hắn ngồi bật dậy, đưa tay bật đèn, hơi kéo Hoắc Duật Hy ra, nhìn xuống bụng của mình thì khuôn mặt tuấn mĩ đông lại.
Trên áo choàng ngủ màu trắng sạch sẽ, ở vị trí bụng của hắn có một mảng đỏ thẳm, lại nhìn sang Hoắc Duật Hy đang đưa lưng về phía mình vẫn ngủ say sưa không hay biết gì.
"Ư..." Bị kéo dậy, cô lim dim mở mắt, mờ mịt không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Tư Cảnh Hàn, có chuyện gì sao?"
Giọng nói vốn còn đang ngáy ngủ của cô bị vẻ mặt âm trầm của người đàn ông đánh tan. Nhìn đến trên bụng của hắn có một vết máu, cô hơi giật mình. Lại cảm thấy không đúng, rồi nhìn xuống chỗ bản thân vừa ngồi lên cũng đỏ một mảng.
"A..."
"Hoắc Duật Hy..." Người đàn ông rít tên cô qua từng kẽ răng. Hoắc Duật Hy mặt lúc đỏ lúc xanh, "Tôi, tôi không cố ý, làm sao tôi biết cái đó...họ hàng của tôi lại tới sớm như vậy."
Tư Cảnh Hàn không nói nhiều đã đứng dậy, đi về phía cô, đưa tay xốc ngang cô trên vai đi vào phòng tắm.
Hoắc Duật Hy đứng trên bồn cầu nhìn Tư Cảnh Hàn, đợi hắn nói chuyện.
"Thay đồ đi."
Hắn bỏ lại một câu này định quay ra ngoài, nhưng bị cô kéo lại. Hắn nghi hoặc nhìn cô, Hoăcs Duật Hy thấy vậy thì vuốt vuốt tóc, đảo mắt một vòng mới e dè nói:
"Cái đó...lần trước tôi dùng hết rồi, anh có thể nói với hầu gái trong biệt thự giúp tôi một tiếng không?"
Vẻ mặt của Tư Cảnh Hàn nghe xong câu này của cô đúng là biến sắc lập tức, hắn rất ít khi thể hiện cảm xúc nhiều như vậy. Lần này là biến đổi lớn quá kiểm soát của hắn rồi!
Cô gái đứng trên bồn cầu nói yêu cầu này ra rồi cũng thấy là điều không thể. Tư Cảnh Hàn cũng liệt vào loại người trọng sĩ diện, đâu giống Mặc Lạc Phàm nói cái gì cũng được, mấy chuyện xấu hổ đi làm chỉ sợ người khác không biết mà thôi.
Vấn đề là cô đâu thể mang bộ dạng rách rưới này chạy đi gõ cửa phòng lúc người khác đang nghỉ ngơi mà đòi băng vệ sinh. Gọi một cuộc điện thoại lúc nửa đêm đòi cái kia cũng cảm thấy đủ ngại, nhưng cô cũng đâu thể ngồi ở đây chờ tới sáng, gặp tình huống này đúng là khó xử mà.
Cuối cùng vẫn là người đàn ông có phản ứng trước, giọng của hắn vang lên trong đêm rất trầm, có chút lạnh: "Thay đồ trước đi."
"Nhưng mà cái đó..."
"Tôi đi mua."
Hoắc Duật Hy nghe xong, tai của cô sắp phát thủng! Cô không nghe lầm chứ?!
Chỉ là cô chưa thể hiện hết sự kinh ngạc của bản thân, hắn đã đi mất hút.
Tư Cảnh Hàn ra đến phòng ngủ lại rẽ hướng vào phòng thay quần áo, cởi chiếc áo choàng tắm trên người ra.
Nhìn bệch đỏ trên đó, hắn thấy da đầu lại căng lên.
Đưa mắt thấy trong số quần áo Hoắc Duật Hy dùng 500 vạn đi quậy phá mua về đã được chuyển tới có một chiếc quần jean đen cao cấp, thì đưa tay lấy mặc vào.
Không biết lúc mua Hoắc Duật Hy nghĩ gì, loại quần áo nào cũng có, cả nam và nữ, mặc được hay không đều được cô đem về.
Lúc đi ra, hắn không quên đem theo cho Hoắc Duật Hy một bộ quần áo sạch. Cô thay không lâu, đi vào phòng ngủ thì được Tư Cảnh Hàn gọi qua: "Lại đây ngồi, không được chạy lung tung."
Cô lí nhí đi đến, ngồi xuống chỗ được hắn lót khăn giấy. Bây giờ mới để ý quần áo hắn đang mặc trên người, ngoài quần jean đen là một chiếc áo hoodie màu trắng, nhìn hắn chẳng khác gì một sinh viên tân thời.
Mà cũng phải, bây giờ nữa đêm ra đường chẳng lẽ hắn thay tây trang ngay ngắn rồi đi mua băng vệ sinh cho cô? Hắn không lấy khẩu trang đeo vào hay ngụy trang thành người khác đã là tốt lắm rồi.
Sắp xếp xong rồi, Tư Cảnh Hàn cầm chìa khóa đi ra ngoài. Lúc hắn vặn nắm cửa, Hoắc Duật Hy chợt nhớ một điều, cô lên tiếng nói vọng theo: "Cái đó, anh mua cho tôi...loại cũ tôi vẫn hay dùng."
"> Truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! -
Tải về bộ 9 hình nền của Galaxy Alpha
"> -
Nghĩ tới đây, nội tâm Ngô Minh nhảy loạn một hồi, hắn bỗng nhiên nghĩ tới khả năng này, đó chính là tác dụng phụ thuốc trong suốt có xuất hiện sau khoảng thời gian từ vài ngày đến một tuần, đây phải xem thực lực của hắn mà quyết định, hắn cũng không phải là người bình thường, tốt xấu cũng là tu chân giả nhập môn, thời gian an toàn có lẽ phải từ mười đến mười lắm ngày, trong lúc này hắn hoàn toàn có thể dùng đặc tính u hồn để trắng trợn giết chóc Hồng Hoang Vạn Tộc, do đó đạt được một lượng lớn điểm số ban thưởng. Những chuyện khác không nói, nếu giết toàn bộ Hồng Hoang Vạn Tộc bên trong doanh trại trước mắt này mà nói, chỉ sợ mấy vạn, thậm chí hơn mười vạn điểm số ban thưởng cũng có thể, dù sao lúc trước hắn mới giết có mấy con Kobold đã có một nghìn điểm số ban thưởng, mà ở đây có nhiều Kobold cùng với Hồng Hoang Vạn Tộc khác như vậy, hơn mười vạn điểm số ban thưởng có lẽ chỉ là chuyện nhỏ.
Ngô Minh cảm thấy kích động vô cùng, bất quá hắn vẫn cẩn thận suy nghĩ lợi và hại của kế hoạch này.
Đầu tiên là trong doanh trại có ba gã người siêu phàm, bọn họ rất có thể thấy được u hồn, phải hết sức cẩn thận, tiếp theo chính là nếu muốn đánh sụp cả ngọn núi này, lượn thuốc nổ cần đổi đại khái là, đại khái. . . Trời ạ, rõ ràng hắn lại đi dùng hai chữ đại khái.
Muốn đánh sập thân núi, cần số lượng thuốc nổ lớn đến mức khổng lồ, nếu không thì phải cần kỹ năng chuyên môn về định hướng kiểm soát việc kích nổ, hơn nữa phải cực kỳ tinh thông mới được, hắn không có kỹ năng ở phương diện này, đây cũng là một chỗ khó. . .
"Có lẽ. . . Nên hỏi thăm Vương Vũ, ta có thể tiêu hao điểm số ban thưởng, thông qua Chủ Thần gửi hắn thông tin cho hắn, mạo nhận là thông tin trực tiếp từ Chủ Thần, nhưng như vậy có thể gây tác động lớn, sẽ khiến cho hắn hoài nghi."
Ngô Minh không ngừng nghĩ đến tất cả các loại khả năng cùng hậu quả, lại nhìn doanh trại Hồng Hoang Vạn Tộc trước mắt, cảm nhận cảm giác nguy hiểm mơ hồ nếu tiếp tục lưu lại trên cái thảo nguyên này. Cuối cùng hắn cắn răng một cái, truyền ý thức của mình đến Chủ Thần.
Lúc này, Vương Vũ đang chỉ huy nhân viên điều khiển xe, vận chuyển kim loại cùng các loại vật tư, đột nhiên một thông tin truyền thẳng vào trong đầu hắn.
"Trong vòng ba mươi phút giải quyết vấn đề dưới đây, nếu không xoá bỏ."
Vương Vũ có chút sững sờ, trong ấn tượng của hắn, Chủ Thần chưa bao kết nói vơi ai bên ngoài Chủ Thần Không Gian, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến các đội viên, bất quá hắn lại nghĩ, có lẽ là bản thân đã trải qua quá ít, dù sao mới qua hai lần không gian thí luyện, sau này có lẽ sẽ còn xẩy ra những chuyện tương tự, dù sao cũng là âm thanh của Chủ Thần, hơn nữa hai chữ "xoá bỏ" kia cũng rất rõ ràng, hắn lập tức không dám chậm trễ, lập tức gào lên gọi tới một đám người, sau đó vẽ ra khu vực địa hình xuất hiện trong đầu.
"Thuốc nổ chỉ có bao nhiêu đây, nhưng có thể tự do bố trí, cũng chính là có thể đặt thuốc nổ vào bất kỳ địa điểm nào trong lòng núi, vấn đề là, phải làm sao dùng đúng luợng thuốc nổ này làm sụp đổ hơn phân nửa thân núi, ít nhất phải vùi lấp hai bên khe núi."
Vương Vũ nói đến đây, lấy ra một máy tính bấm giờ nói: "Hiện tại bắt đầu tính thời gian, trong vòng 20 phút phải hoàn thành."
"> Truyện Lịch Hồng Hoang