Truyện [Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Ngoại Hạng Anh 2025-01-16 18:40:52 678
Trương Lị còn chưa khỏi hẳn,ệnQuyểnẢnhHậuGiớiGiảiTríTrọúc vs Dạ Cô Tinh đã phục hồi một cách nhanh chóng, tuần sau Dạ Cô Tinh có thể xuống giường, làm việc bình thường.

Đợt này, Trương Lị đa phần ở trong biệt thự. Cuối cùng, không thể chịu được nữa, Liên Kiếm Phong bèn tự mình đến biệt thự tìm người.

Dạ Cô Tình và An Tuyển Hoàng mời hai người bọn họ ở lại biệt thự ăn cơm. Ăn xong, Liên Kiếm Phong lập tức đứng dậy định chào tạm biệt và đón vợ về. Trương Lị lộ vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhìn về phía Liên Kiếm Phong.

Dạ Cô Tinh lấy cớ có một vài vấn đề chuyên môn muốn hỏi ý kiến Trương Lị. Liên Kiếm Phong dù sao cũng là đàn ông, không tiện nghe chuyện của các chị em phụ nữ. Anh ta nhường lại phòng khách cho hai người, quay sang trò chuyện vui vẻ với Minh Triệt và Tịch Cẩn. Ba người rủ nhau đi xuống phòng trị liệu dưới mặt đất, không biết bọn họ lại đi định chế ra mấy đồ cổ quái gì.

Trương Lị đi theo Dạ Cô Tinh tới phòng làm việc. Dạ Cô Tinh hỏi Trương Lị về một số vấn đề về về việc ăn uống kiêng cữ và phục hồi vóc dáng sau sinh. Trương Lị kiễn nhẫn trả lời từng câu hỏi.

“Mấy việc cần chú ý tôi đều ghi trong bản kế hoạch này rồi, cô cứ nghiêm túc làm theo kế hoạch này, tôi đảm bảo cô có thể phục hồi vóc dáng trong chưa đầy một tháng.” Trương Lị cười ý nhị nhìn xuống vòng một của Dạ Cô Tinh, nói: “Khéo còn tốt hơn lúc trước ấy chứ.”

Dạ Cô Tinh hơi ngạc nhiên, đến khi hiểu được Trương Lị nói, tai cô hơi đỏ lên.

“Thôi tôi về đây, ngồi thêm lát nữa chắc cái dạ dày quý báu của lão Liên lại biểu tình, rồi kiểu gì cũng làm loạn lên, đòi tôi về nấu cơm cho xem! Có vấn đề gì thì cô cứ gọi điện cho tôi, chỗ chúng tôi có chế độ nghỉ thay phiên, khoảng thời gian này đến lượt tôi được nghỉ, nên lúc nào cũng rảnh.”

Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu: “Vâng.”

“Cứ vậy nhé, tôi với lão Liên về đây.”

“Bác sĩ Trương còn lời gì muốn nói với tôi không?”

Trương Lị hơi khựng lại, vẻ phức tạp thoáng lộ trong đôi mắt cô ấy rồi biến mất. Trương Lị khẽ cười: “Không.” Nói xong, cô ấy quay người rời đi.

Dạ Cô Tinh cũng không ngăn Trương Lị lại, cô vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế: “Bác sĩ Trương đã cứu mạng hai đứa bé, chị là ân nhân của tôi, cũng là ân nhân của nhà họ An. Người xưa có câu tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, nếu chị có khó khăn gì, cô cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp đỡ hết mình.”

Đây là lời hứa hẹn rất đáng giá. Chỉ dựa vào thế lực nhà họ An và quyền thế trong tay Dạ Cô Tinh, yêu cầu của Trương Lị dù khó đến đâu, bọn họ cũng có thể giúp cô ấy được.

Nghe xong lời này, Trương Lị không những không vui vẻ mà còn cực kỳ lo sợ, khoát tay lia lịa nói: “Tôi, tôi không có ý này. Việc cứu người là thiên chức của bác sĩ. Có thể cô không tin, nhưng mà, khi cứu hai đứa bé, tôi không hề nghĩ đến việc sẽ được lợi gì từ việc ấy cả!”

Dạ Cô Tinh vẫn mỉm cười, ánh mắt cô lộ vẻ nghiêm túc: “Tôi hiểu, bác sĩ Trương cứu mẹ con chúng tôi là vì thiên chức của bác sĩ. Tôi cũng biết, bác sĩ Trương không phải người thấy lợi mới làm. Nhưng mà, nếu không phải chị kịp thời chạy đến cấp cứu, có lẽ tính mạng của tôi và hai đứa bé khó mà giữ được, đây là sự thật.”

Trương Lị cảm động nhìn Dạ Cô Tinh, Trương Lị biết, Dạ Cô Tinh không phải chỉ nói suông, mà là thật sự muốn giúp mình.

Chỉ cần cô ấy mở miệng, dựa vào quyền thế của nhà họ An, cô ấy muốn gì cũng được.

“Bác sĩ Trương, tôi không ép chị phải đưa ra yêu cầu ngay lập tức. Nếu có khó khăn gì, chị cứ nói với chúng tôi, những lời tôi nói ngày hôm nay sẽ luôn có hiệu lực.”

Nghe xong, Trương Lị thở phào nhẹ nhõm, khẽ vuốt cằm nhìn Dạ Cô Tinh: “Được rồi! Nếu có việc cần nhờ, tôi nhất định đến tìm cô.”

Dạ Cô Tinh khẽ thở dài, cô đứng dậy, lại gần cửa sổ sát đất. Đứng từ đây nhìn xuống, cô có thể nhìn thấy toàn cảnh dưới biệt thự.

Trương Lị là người tốt, nhưng cô ấy lại quá lương thiện. Việc Trương Lị cứu cô, mặc dù đây là công việc của cô ấy, nhưng cô ấy hoàn toàn có thể có được nhiều thứ khác từ việc này. Dù là tiền tài hay quyền lực, chỉ cần Trương Lị nói một câu, mọi thứ đều sẽ dễ dàng có được!

Nhưng Trương Lị lại bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này. Có lẽ phẩm chất luôn thỏa mãn với những điều mình có đã ngấm vào trong xương tủy cô ấy. Cũng có thể do Trương Lị sống đơn giản, không có dã tâm.

Diệp Tử của ngày xưa cũng từng ước mơ một cuộc sống đơn giản như vậy. Bây giờ nhớ lại, Dạ Cô Tinh chỉ biết cười nhạt.

Đời người như tấm bèo trôi, nếu không có chỗ dựa vững chắc, vậy ai cũng đừng mơ có được cuộc sống thật sự đơn giản. Khi trời yên biển lặng, có lẽ mọi người có thể tự lừa mình rằng đó là yên bình, hạnh phúc. Một khi gặp phải sóng gió cuộc đời, những người quen sống đơn giản sẽ khó mà vượt qua được.

Liên Kiếm Phong làm phó viện trưởng bảy năm. Hai lần thăng chức trước đều không có tên anh ta. Ngày trước anh ta nghĩ mình chưa đủ kinh nghiệm, sơ yếu lí lịch chưa đủ đẹp, dù sao, những người được lên chức mặc dù chưa chắc giỏi hơn anh ta, nhưng họ đều là những người có sơ yếu lí lịch đẹp. Liên Kiếm Phong miễn cưỡng an ủi mình.

Nhưng lần này có chút khác. Dạ Tứ đưa tài liệu cho anh ta xem, lần này ngoài anh ta còn có hai người tranh cử chức viện trưởng. Hai người này có tuổi nghề ít hơn anh ta, không nổi tiếng bằng anh ta, với sơ yếu lí lịch như này, theo lí thuyết, anh ta thắng chắc rồi. Thế nhưng phía trên lại vẫn đang phân vân, chưa đưa quyết định xuống. Dù là người ngoài cuộc như Dạ Cô Tinh cũng thấy được trong này có mờ ám, chứ đừng nói đến Liên Kiếm Phong!

Chẳng trách, trước khi đi, Trương Lị lại lộ vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Dạ Cô Tinh biết, nhưng vậy thì làm được gì chứ! Chỉ cần ngày nào Trương Lị không mở miệng, cô cũng sẽ không tự nhiên làm người tốt, xen vào việc của người khác.

Con khóc thì mẹ mới cho ăn, chẳng ai tự nhiên cho không ai bao giờ!

Trương Lị cứu Dạ Cô Tinh và hai đứa bé, cô ấy lẽ ra nên dựa vào đó đổi lấy thứ có lợi cho mình. Nhưng Trương Lị lại ngại ngùng không nói, sợ Dạ Cô Tinh hiểu lầm.

Nhưng Trương Lị không nói thì kết quả lần này sẽ vẫn như lần trước. Cô ấy có lợi thế nằm trong tay mà không biết nắm bắt lấy, đến khi có kết quả chính thức đưa xuống, khi đó dù tốn bao nhiêu tài nguyên cũng không thể cứu vãn được!

Nếu Dạ Cô Tinh là Trương Lị, giữa tiền đồ của chồng và mặt mũi của mình, cô sẽ không do dự chọn tiền đồ của chồng!

Ai nghe vậy cũng nghĩ cô quá thực dụng. Nhưng xã hội này vốn là cá lớn nuốt cá bé, người hiểu được đạo lí này mới sinh tồn được.

Kiếp này, Dạ Cô Tinh vẫn giữ ước mơ về một cuộc sống vô ưu vô lo, bình dị đời thường. Nhưng để làm được điều đó, cô phải có chỗ dựa thật vững chắc.

Nếu Trương Lị còn không muốn nói rõ, vậy Dạ Cô Tinh sẽ không cho cô ấy cơ hội nào để nói nữa…

Suốt một tuần nay, từ khi trở về từ Chiếm Ngao, An Tuyển Hoàng chưa từng ra ngoài. Mọi chuyện anh giao hết cho Nguyệt Vô Tình, bây giờ công việc hàng ngày của anh chỉ là ở cạnh cô và chăm sóc con.

Lúc đầu, Dạ Cô Tinh phát hiện An Tuyển Hoàng luôn dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô và hai đứa bé, anh vừa nhìn vừa xoa xoa bụng cô.

Cô hỏi, anh cũng không nói, chỉ nhíu mày, dường như anh đang gặp một vấn đề khó giải nào đó.

Một hôm, Dạ Cô Tinh chuẩn bị nước ấm để lau người, hơn một tuần nay cô đã không tắm rồi, cả người khó chịu. Nhưng vì phải kiêng cữ sau sinh, nên dù khó chịu, cô cũng chỉ dám dùng khăn long ấm lau qua người.

Cô vừa cởi đồ thì An Tuyển Hoàng bỗng phá cửa xông vào. Anh bực bội trực tiếp kéo nốt quần lót trên người cô xuống.

Dạ Cô Tinh khó hiểu nhìn anh, nhắc nhở: “Anh làm gì đấy? Động tình cũng phải xem ngày chứ, giờ em vẫn trong tháng kiêng cữ đấy!”

An Tuyển Hoàng bặm môi, không trả lời, tay vẫn kéo xuống, cuối cùng xé luôn thành hai.

Dạ Cô Tinh tức giận đá anh, bị anh nắm được chân, tiện thể bế lên, vứt xuống giường.

“An Tuyển Hoàng, ban ngày ban mặt, anh định làm trò mèo gì đấy?”

An Tuyển Hoàng kệ cô, lấy tay vặn hai chân nàng ra, nhìn về chỗ đó. Sau đó, anh không làm gì nữa.

Dạ Cô Tinh thấy vậy, hai gò má đỏ bừng, vội vàng lấy tay che lại, oán trách nói: “An Tuyển Hoàng, anh bắt nạt em…”

“May quá.”

Dạ Cô Tinh ngơ ngác nhìn, nghi ngờ nhìn tên đàn ông trước mặt, đôi mắt anh lộ vẻ nghĩ mà sợ, giống như vừa trút được gánh nặng nào đó.

“May cái gì cơ?” cô hỏi.

Ông chồng ngẩng đầu, ánh mắt lưu luyến, bịn rịn nói: “Không có lỗ máu.”

May quá, không có lỗ máu.

Dạ Cô Tinh ngớ người một lúc mới hiểu ý của anh. Cô hơi cảm động, đôi mắt ươn ướt, nói: “Em… Chuyện đó đã qua rồi.”

Cô vừa định đứng dậy, anh lập tức đè lại, trườn lên hôn cô. Dạ Cô Tinh có thể cảm nhận được anh đang run rẩy.

Đôi môi của anh lạnh như băng, không ấm như mọi khi.

Anh đang sợ!

Anh hóa nỗi sợ thành hành động, gặm nhấm, cắn, không chút thương tiếc. Dạ Cô Tinh nhíu mi, đôi môi đã đau đến tê dại, nhưng cô vẫn không đẩy anh ra. Cô từ từ nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run run, cô đưa tay quàng qua cổ anh, dịu dàng đáp lại.

Anh cứng cỏi, cố chấp, tung hoành ngang dọc, cô uyển chuyển, dịu dàng, tế thủy trường lưu.

Hai người như nước với lửa, cương với nhu, là nước dập tắt lửa, là nhu thắng cương!

Dưới sự kiên nhẫn chỉ dẫn của cô, chú sói hoang bỗng hóa cừu non, dù con cừu này vẫn còn răng nanh của sói, nhưng ở trước mặt cô, cừu con lại rất nghe lời, dễ bảo.

An Tuyển Hoàng dần dần bình tĩnh lại. Anh không còn hôn dã man như lúc nãy nữa, mà dần dần trở nên nhẹ nhàng, luyến quyến, không nỡ rời xa.

Dạ Cô Tinh khễ nhếch môi, cả người chìm trong triền miên vô hạn.

Đến khi hai đôi môi tách nhau ra, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nằm phía trên kìm nén một ngọn lửa, nhìn vào mắt anh khiến người ta có cảm giác, chỉ cần một mồi lửa nhỏ, đôi mắt của người đàn ông này sẽ lập tức bùng cháy.

Dạ Cô Tinh thở hổn hển, cô bị hôn đến mặt đỏ tai hồng, đôi mắt mơ màng phủ đầy sương mù, quyến rũ vô hạn.

Anh quàng tay lên cổ cô, khẽ kéo cô lại gần, hai người trán chạm trán, mắt chạm mắt nhìn nhau. Ở khoảng cách này, Dạ Cô Tinh nghe rõ tiếng anh thở dốc, hơi nóng phả lên mặt cô, đôi mắt anh phủ đầy dục vọng.

“Còn hai mươi ngày nữa.” Anh khàn khàn nhỏ giọng nói.

Dạ Cô Tinh đỏ ừng hai tai, đôi mắt cô lộ rõ vẻ trách móc.

Nhưng chính vẻ phong tình này lại khiến anh càng say mê nhìn cô.

Dạ Cô Tinh cười khẽ, đẩy anh ra: “Em chưa tắm một tuần rồi, anh không thấy hôi à?”

本文地址:http://jp.tour-time.com/html/703d799261.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Persis Solo vs PSM Makassar, 19h00 ngày 13/1: Nỗi đau kéo dài

{keywords}Ảnh minh họa.

Thấm thoắt mà đã ba năm. Mình vẫn nhớ như in cái ngày được xem là đau khổ nhất đời mình. Khi ấy, Phụng - bạn mình hớt hải chạy đến báo tin: “Chồng bà có bồ nhí kìa. Tui tình cờ gặp trên đường, rồi chạy xe theo, thấy ổng mướn nhà cho con nhỏ đó nữa”. Mình phì cười, cứ nghĩ Phụng trêu, chứ làm sao mà anh phản bội mình được. Chồng mình là một người đàn ông tuyệt vời, hết lòng yêu vợ, thương con. Gia đình mình đang êm ấm, hạnh phúc, sao lại có chuyện bồ bịch ở đây? Nhưng, vẻ mặt của Phụng đã khiến mình ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề… Rồi mình thấp thỏm ngồi sau xe Phụng, lòng ngổn ngang bao nhiêu ý nghĩ, nửa tin nửa ngờ…

Chẳng thể tin được vào mắt mình. Cái xóm nhỏ ngoằn ngoèo cả chục lần quẹo, căn nhà nằm cuối hẻm. Một người đàn ông, một người đàn bà và cả một… thằng bé một tuổi. Trời ạ! Thằng nhỏ giống anh như đúc, đôi mắt ấy, cái miệng ấy. Tim mình như vỡ vụn, trời đất tối sầm lại… Mình đã xỉu ngay trước cửa “cái tổ ấm bé nhỏ” của anh.

Mình vừa tỉnh lại trong bệnh viện, anh đã năn nỉ xin tha thứ. Trời ơi! Tha cái gì mà tha! Cơn ghen nó cào, nó cấu, nó xé ruột xé gan. Mình cứ nức nở, cứ tức tưởi khóc từng cơn. Chưa bao giờ mình cảm thấy oán hận đè nặng mình như lúc ấy. Mình hận “con nhỏ giật chồng” kia, hận anh bội bạc, hận cả thằng nhóc một tuổi, hận luôn bản thân mình quá tin chồng. Mình muốn ly hôn, muốn tung hê tất cả. Mình muốn trả thù, muốn rạch mặt con nhỏ kia, muốn đến cơ quan anh làm ầm ĩ, mặc kệ ra sao thì ra…

Rồi mẹ mình từ quê lên. Bà ôn tồn khuyên: “Đàn bà gặp chuyện này, ai chẳng đau, chẳng ghen. Nhưng ghen cũng có năm bảy đường. Ghen mà vợ mất chồng, con mất cha, nhà cửa tan nát thì ai chả làm được. Ghen sao mà đuổi được tình địch, giữ được trái tim chồng, giữ được hạnh phúc gia đình mới là cao tay. Chuyện đã lỡ rồi, con nóng giận cũng chẳng ích gì. Nghe lời mẹ, “lạt mềm buộc chặt” mới là cách hay”…

Ở lỳ trong phòng không ăn uống suốt hai ngày, mình cứ nghĩ mãi lời mẹ nói. Mình đã 38 tuổi, cuộc hôn nhân này mà đổ vỡ, chắc gì còn đủ điều kiện, đủ can đảm để đi bước nữa. Vả lại, trừ chuyện lần này ra, chồng mình vẫn là một người đàn ông tốt, chí thú làm ăn, thương vợ, thương con. Mình cũng còn yêu anh rất nhiều. Quan trọng nhất, nếu ly hôn, con mình sẽ làm sao? Nó còn quá nhỏ, làm sao chịu nổi cảnh cha mẹ chia lìa. Thôi thì, nghe lời mẹ vậy.

Mình bắt đầu ăn uống để lại sức, cho tỉnh táo tinh thần, để bắt đầu cái cách ghen mà mẹ gọi là “cao tay”. Mình cùng ngồi lại với anh, nói thẳng: “Em sẽ không nóng giận nữa! Giờ em muốn vợ chồng mình nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh, thẳng thắn để giải quyết!”. Thế là, anh kể mình nghe mọi chuyện. Trong một lần đi công tác ở tỉnh, anh gặp và quen Trâm - tên cô ta. Chẳng biết thế nào mà hai người đến với nhau. Lúc đầu chỉ tính “ăn chơi qua đường”, nhưng anh càng ngày càng lậm sâu với Trâm. Rồi Trâm có thai. Do Trâm cố tình giấu, nên khi anh biết chuyện, cái thai đã quá lớn. Cực chẳng đã anh đành đem Trâm lên thành phố, thuê căn phòng nhỏ đó. Rồi thằng bé ra đời, mối dây liên kết giữa anh và Trâm ngày càng bền chặt. Mười lần anh nói đi công tác, thì đến năm lần anh nói dối để sang nhà bên kia… Nghe xong chuyện, mình hỏi thẳng: “Giờ anh tính sao?”. Anh trả lời: “Anh không muốn gia đình mình tan vỡ. Phần Trâm, anh có thể tìm cách chia tay cô ấy. Nhưng đứa con kia là máu mủ của anh, anh không thể bỏ nó.”…

Đêm đó, mình thức trắng để suy nghĩ. “Lạt mềm buộc chặt”, nói thì dễ, làm được mới khó. Đứa con sờ sờ ra đó, làm thế nào để chia tách anh và Trâm. Cứ để anh qua lại thăm viếng, ai chắc tình cũ không quay lại. Phần Trâm, chắc gì đã chịu buông anh ra, khi anh là chỗ dựa, là nguồn kinh tế duy nhất của cô ta. Đắn đo, suy tính mãi, thậm chí phải gọi điện nhờ mẹ tư vấn, mình mới có được đối sách thích hợp…

Sáng ra, mình thỏa thuận với anh: “Em chấp nhận bỏ qua mọi chuyện, chấp nhận làm lại từ đầu cùng anh. Em cũng chấp nhận việc anh sẽ chu cấp, thăm viếng đứa bé. Tuy nhiên, để tránh việc anh quay lại với Trâm, và cũng để em yên tâm hơn, em yêu cầu mỗi lần anh sang thăm con, phải có em cùng đi.”. Anh đồng ý. Vậy là xong bước một.

Bước hai, mình và anh cùng đi gặp Trâm, ba mặt một lời thống nhất mọi chuyện. Đuối lý và thế yếu, Trâm đành chiều theo ý mình. Cứ thế, một tháng anh sang nhà Trâm thăm con hai lần. Ngoài ra, mỗi tháng anh còn gửi thêm cho Trâm vài triệu, góp phần nuôi con.

Không có việc làm, Trâm sẽ còn mãi phụ thuộc vào anh. Vì thế, mình kiên quyết tìm việc cho Trâm. Thấy chị bạn là chủ hệ thống cửa hàng thời trang, mình xin cho Trâm một chân bán hàng. Mình và anh nói vô mãi, Trâm mới chịu đi làm. Đứa bé gửi nhà trẻ. Thậm chí, hôm nào kẹt làm thêm, Trâm còn đem con gửi cho mình. Mình nhận giữ giùm luôn, làm người nào biết chuyện nhìn vào cứ tròn mắt, kể cả anh. Lạ là thằng bé dần mến tay mến chân mình, nên nhiều khi Trâm không gửi, mình cũng chạy sang đón về chơi. Nhờ mình bảo đảm, cộng với bản thân Trâm cũng nhanh nhẹn, chịu khó nên sau một năm làm việc, cô bạn của mình dần tin tưởng, giao cho Trâm quản lý cả một cửa hàng, thu nhập hàng tháng cũng được bảy-tám triệu. Thu nhập khá, lại có niềm vui trong công việc, có thêm quan hệ mới, bạn bè mới, Trâm dần dứt hẳn tình ý với chồng mình.

Để chốt lại mọi chuyện, mình rắp tâm tìm một mối nào đó để gả “trái bom nổ chậm” này đi. Có một người quen đứng tuổi, góa vợ, không vướng bận con cái, sự nghiệp cũng khá, mình tìm cách ghép vào với Trâm, hết giới thiệu anh ta đến cửa hàng Trâm quản lý để mua sắm, rồi rủ cả hai cùng đi ăn chung... Đến một ngày đẹp trời, “sự nghiệp mai mối” của mình cũng thành. Hai bên có tình cảm với nhau, rồi tổ chức cưới. Không biết cô dâu chú rể và bản thân mình, ai vui hơn?

Nhiều người nói mình hay, mình giỏi, mình “ghen cao thủ”. Ngẫm lại, thật ra mình chẳng hay ho gì. Suy cho cùng người phụ nữ đã rơi vào hoàn cảnh như mình, “lạt mềm buộc chặt” chỉ là con đường sáng duy nhất…

(Theo PNO)">

Ghen cao thủ

Nhận định, soi kèo Norwich City vs Brighton, 22h00 ngày 11/1: Không dễ dàng

Vụ phóng vệ tinh thám hiểm không gian của SpaceX năm 2019. Ảnh: AP">

Vì sao không thể phóng vệ tinh khi có gió lớn?

Cá là một trong những nguồn thực phẩm được nhiều người ưa chuộng với giá trị dinh dưỡng cao. Với những nguyên liệu quen thuộc, dưới đây là một số công thức đơn giản cho bữa ăn hàng ngày thêm phần thú vị.

Cá chiên giòn với gừng

Cong thuc don gian tu ca anh 1

Ảnh: Zomato.

Nguyên liệu chính:

- 280 g phi lê cá

- 1 muỗng nước gừng, gừng xay

- 15 g gừng, tỏi

- Muối, muối tiêu

- Bột bắp, đường

- Dầu ăn, dầu hào, nước tương, xì dầu

Cách làm:

- Trộn cá với nước gừng, nửa muỗng muối, tiêu.

- Trộn đều bột bắp với nước, sau đó cho cá vào.

- Chiên cá ngập dầu đến khi đạt được độ giòn nhất định, cá có màu nâu nhạt.

- Cắt gừng thành sợi, chiên ở nhiệt độ thấp đến khi có màu nâu vàng.

- Pha nước sốt bằng cách trộn 3 tép tỏi xay, 125 ml nước, 1 muỗng dầu hào, 2 muỗng nước tương, 1 muỗng xì dầu, đường. Thêm bột bắp và tiếp tục trộn đều đến khi sánh lại.

- Trộn đều hỗn hợp với cá, thêm gừng đã chế biến và thưởng thức.

Cá chiên chua ngọt

Cong thuc don gian tu ca anh 2

Ảnh: FoodLine.

Nguyên liệu:

- 300 g phi lê cá

- 1 muỗng nước gừng hoặc gừng xay

- Nước hầm

- Bột mì

- Ớt chuôn, hành tím, dứa, cà chua cắt nhỏ, chanh

- Tương ớt, tương cà, tương đen

- Tiêu, muối, đường

Cách làm:

- Trộn đều cá, muối tiêu, nước hầm, muối, gừng xay.

- Pha 4 muỗng bột mì cùng 200 ml nước, trộn chung với cá. Để gia vị ngấm trong 15 phút.

- Xào ớt chuông 30-45 giây.

- Chiên cá ngập dầu tới khi đạt được độ giòn nhất định, có màu vàng nâu.

- Xào tỏi, hành tím 15-30 giây. Cho thêm dứa, cà chua, 200 ml nước, tương ớt, tương cà, tương đen. Đảo đều 30 giây, cho thêm đường, chanh.

- Thêm ớt chuông, bột bắp. Tiếp tục đảo đến khi sốt sánh lại sau đó trộn đều với cá.

- Bày ra đĩa và thưởng thức.

Cá hấp chanh tỏi

Cong thuc don gian tu ca anh 3

Ảnh: mccormickasia.

Nguyên liệu:

- 200 g phi lê cá

- Sả, chanh, tỏi, ngò

- 1 trái ớt cắt lát

- Nước mắm, muối, đường

- Nước hầm

Cách làm:

- Chuẩn bị sốt chanh bằng cách nghiền nhuyễn ớt, ngò, tỏi, muối. Thêm nước hầm, nước mắm, chanh, đường và trộn đều.

- Đặt cá lên sả trên một chiếc đĩa và bắt đầu hấp cách thủy. Phủ sốt chanh lên cá sau 5 phút, tiếp tục hấp 6-7 phút.

- Bày cá lên đĩa, thưởng thức chung với chanh, ngò và ớt.

Cá chiên ớt ngọt

Cong thuc don gian tu ca anh 4

Ảnh: Asian Inspirations.

Nguyên liệu:

- 200 g phi lê cá

- Bột bắp, baking soda

- Hành tây cắt mỏng

- 2 quả cà chua băm nhuyễn

- Muối, chanh

- 2 trái ớt, 4 tép tỏi, 3 củ hành tím băm

- Dầu thực vật, nước mắm, nước cốt me, mật ong

Cách làm:

- Ướp cá với muối.

- Làm nóng chảo ở nhiệt độ vừa, xào ớt, hành tím, tỏi trong 5 phút.

- Cho thêm cà chua, nước mắm, nước cốt me, mật ong. Tiếp tục xào trong 10 phút đến khi sốt quánh lại.

- Trộn bột bắp, bột nở và phết lên phần da cá. Chiên phần da cá ở nhiệt độ vừa đến khi giòn, chiên mặt còn lại của cá 2-3 phút.

- Bày ra đĩa, dùng chung với nước sốt, hành, chanh.

Burger cá

Cong thuc don gian tu ca anh 5

Ảnh: joshuaweissman.

Nguyên liệu:

- 200 g phi lê cá

- Trứng

- Mayonnaise

- Bột mì gia dụng

- Chanh, xà lách, hành, rau thì là băm nhỏ

- Muối, tiêu

- Phô mai miếng

- Bánh mì burger hoặc sandwich

Cách làm:

- Chế biến sốt bằng cách trộn đều 250 ml mayonnaise, 1 muỗng hẹ, 1 muỗng rau thì là, 1 củ hành tím, chanh.

- Cắt nhỏ cá, ướp muối 10 phút.

- Tẩm cá qua hỗn hợp bột mì, tỏi, muối, tiêu, trứng. Chiên cá ngập dầu 3-5 phút đến khi vàng đều.

- Lần lượt phết sốt lên bánh mì, xà lách, cá và một lát bánh mì trên cùng sau đó thưởng thức.

Theo Zing

Cách làm kim chi Hàn Quốc ngon đúng chuẩn, ăn là mê

Cách làm kim chi Hàn Quốc ngon đúng chuẩn, ăn là mê

Gần giống với món dưa muối ở Việt Nam, Kim chi được làm từ rau lên men có vị chua dịu hoà quyện với vị cay nồng của ớt chắc chắn sẽ khiến bạn mê mẩn khi thưởng thức.

">

5 món ngon dễ làm từ cá

Tôi thì vẫn mặc chiếc váy cũ (lâu lắm rồi không còn xúng xính mua đồ mới), cầm chiếc lá phong mùa thu đứng ở góc sân trường thân quen, chỉ có điều những âm thanh xung quanh tôi đã “đời hơn”, không còn vắng lặng, chỉ có tiếng chim hót, tiếng xe cấp cứu hú dài nữa.

Tôi bắt đầu nghe thấy tiếng xe máy chạy ì ầm, sáng ra nghe tiếng rao “xôi đậu xanh bắp giã”, đâu đó tiếng nói cười lao xao.

{keywords}
Ảnh chụp tối 30/9 tại TP.HCM

Chiều 30/9, hàng loạt rào chắn, dây kẽm gai được công an, bộ đội, dân phòng gỡ bỏ. Người TP.HCM mừng lắm, nhìn góc phố hết cách ngăn, băng bó mà xúc động rưng rưng. Nhưng thực sự, chúng tôi không quá hồ hởi, vui tươi, vỡ òa như các thành phố khác khi dỡ phong tỏa.

TP.HCM đón nhận mở cửa khá thận trọng khi ca nhiễm hàng ngày vẫn tương đương tổng số ca từ đầu dịch tới giờ của Hà Nội, nghĩa là chúng
tôi vẫn phải đối mặt với nguy cơ lây nhiễm rất cao.

Người quen của tôi vẫn nhiễm bệnh, có người vẫn phải nhập viện dù đã tiêm đủ 2 mũi vắc xin. Các gia đình có mất mát trong mùa dịch chẳng thể vui ngay được, thậm chí còn ngậm ngùi khi người thân của mình không chờ được tới ngày hôm nay. Ai cũng còn rất lo lắng và nhiều tâm tư, hồi hộp, dù thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Mấy hôm nay quanh nhà tôi mọi người bắt đầu dọn dẹp, sơn lại cửa cổng. Dù nhiều nhà vẫn còn dán biển đỏ “gia đình có người cách ly y tế tại nhà”, cửa thì đóng kín nhưng nghe rõ tiếng trẻ con hò hét trong nhà, tiếng chuyện trò ăn uống vui vẻ.

Có lẽ nhờ có độ phủ vắc xin, các ca nhiễm nặng đã bớt đi nhiều. Chỉ có điều khá giật mình, quan sát trên bản đồ Covid thành phố, tôi nhận thấy trong hẻm số người nhiễm sinh sau năm 2010 đông dần lên, thậm chí có vài bé mới 2-3 tuổi, líu ríu nhiễm chùm gần nhà nhau. Chắc có em đã bị lây từ người lớn, và lây cho cả đám trẻ con hàng xóm xung quanh. Rồi mai các em đi học, nếu chưa được tiêm thì lo lắng lắm đây, lứa tuổi nhiều năng lượng và mải chơi, dễ gì 5K triệt để, điều mà ngay cả người lớn cũng khó thực hiện.

Chúng tôi lại được đi làm đông dần lên, được tiếp xúc xã hội, được mua bán, ăn uống phong phú hơn, được uống ly cà phê mà chúng tôi nhớ nhung đã bao lâu nay. Có điều, chúng tôi chỉ ra khỏi nhà khi trang bị đầy đủ “combo” vật bất ly thân: điện thoại với một cái “app” phù hợp, chai sát khuẩn nhanh và khẩu trang.

{keywords}
Hoa, cà phê và bánh đón mùa thu ở TP.HCM.

Nhiều thói quen “mùa dịch” tôi chẳng muốn bỏ ngay, thậm chí sẽ duy trì lâu dài như việc đặt thực phẩm, đồ gia dụng trực tuyến thay vì đến siêu thị đông đúc. Có một số “nhu yếu phẩm” tôi hay tích trữ một lượng nhất định trong nhà, như muối, đường, gạo, mì, dầu ăn, sữa tắm, dầu gội, các loại giấy…

Thói quen này có từ hồi đi học châu Âu, khi mà các siêu thị đóng cửa lúc 6h tối và cuối tuần cũng đóng luôn, gần giống thời gian giãn cách nghiêm ngặt vừa rồi ở TP.HCM. Nhờ thói quen này mà 4 tháng vừa qua, tôi đã không phải lao ra đường trong hối hả và hoảng hốt để mua sắm trong lo lắng, bất an.

Tôi dường như cũng sống khác, có xu hướng thích những thứ thư thái cho tâm hồn hơn là những thứ duy mỹ, cầu kỳ. Tôi say mê sắp đặt, trang trí để góc nhà nào cũng có thể là chỗ ngồi ngắm hoa, uống trà, ăn bánh và bàn chuyện với người thân, bạn bè qua điện thoại.

Khi đeo khẩu trang trở thành quan trọng thì cây son đỏ cũng chẳng để làm gì, thậm chí chẳng buồn trang điểm để cảm thấy tự do, thoải mái, tập trung vào bản thân hơn. Làm việc trực tuyến rất mỏi mắt, nhưng cũng giúp tôi không cần di chuyển 2h đồng hồ trên những chuyến xe từ Quận 10 (TP.HCM) sang Dĩ An (Bình Dương) khi đi dạy, hoặc giúp tôi từ cuộc họp này sang cuộc họp khác chỉ với một nút bấm trên điện thoại hay máy tính.

{keywords}

 

{keywords}

Cuộc sống bình thường mới ở TP.HCM sáng 1/10.

Bình thường mới, có lẽ không phải là trở lại y hệt như ngày xưa, mà đón nhận những thói quen mới, nay đã thành hữu ích. Thay đổi cách sống, ăn uống, vệ sinh để khỏe mạnh hơn, tiết kiệm hơn và có phương án đối với những bất lợi có thể xảy ra trong cuộc sống.

Số ca nhiễm không dễ gì giảm nhanh được mà có thể còn cao hơn, nhưng chỉ mong ít ai bị nặng, chỉ như một cơn cảm cúm, mỏi mệt rồi sẽ qua mà không phải vào viện gặp bác sỹ. Kit test nhanh cũng cần để sẵn trong nhà và ở cơ quan, để lỡ có triệu chứng gì khác thì kịp thời phát hiện để bớt lây cho gia đình, đồng nghiệp.

Người lạc quan thì bảo Sài Gòn sẽ tái sinh rạng ngời, người bi quan thì sợ hãi tăng ca nhiễm và phong tỏa nữa, người nhìn nhận tổng quát ngoài nắm bắt cơ hội đổi thay còn nghĩ đến những bất ổn xã hội có thể xảy ra, những hệ quả của “hậu stress” Covid về cả vật chất lẫn tinh thần. Nhưng dù thế nào, quãng đường trước mắt chúng ta cũng phải đi, khó khăn biết trước giúp chúng ta có động lực để cố gắng và bình tĩnh hơn nữa.

Bốn tháng trời giãn cách dài đằng đẵng, có một điều quan trọng tôi nhận ra, đợt dịch này đã khiến tôi thương và hiểu Sài Gòn hơn rất nhiều, có lẽ vì tôi đã cùng nơi này trải qua những ngày nhiều đau khổ chứ không chỉ có niềm vui, sự hoa lệ và năng động như trước nữa.

Qua khó khăn mới hiểu và thương nhau hơn, âu cũng là vốn quý để cùng nhau hướng tới những ngày mai bình yên và hạnh phúc.

Chào ngày mới nhé, Sài Gòn !

Độc giảBùi Mai Hương 

Sài Gòn, những ngày vừa đi vừa khóc

Sài Gòn, những ngày vừa đi vừa khóc

Khóc thật, chứ không phải tựa đề phim nào đâu ạ, chỉ là cố nén để vừa đủ rơm rớm nước mắt, như bao người dân Sài Gòn khác đang cố gắng từng ngày.

">

Chào Sài Gòn mùa thu bình thường mới

友情链接