Ngày 14/12/2017,ổngGiámđốcMobiFoneđộngviêncánbộnhânviênhoànthànhtốtkếhoạchnădược sĩ tiến là ai ông Cdược sĩ tiến là aidược sĩ tiến là ai、、
Ngày 14/12/2017,ổngGiámđốcMobiFoneđộngviêncánbộnhânviênhoànthànhtốtkếhoạchnădược sĩ tiến là ai ông Cao Duy Hải, Tổng Giám đốc MobiFone đã chỉ đạo cán bộ nhân viên của MobiFone tập trung dồn sức sản xuất kinh doanh, đảm bảo mạng lưới, “chạy nước rút” để hoàn thành tốt kế hoạch sản xuất kinh doanh của MobiFone năm 2017.
Phát biểu tại Hội nghị Giao ban quản lý nhà nước tổ chức ngày 4/12/2017 của Bộ TT&TT, ông Cao Duy Hải cho biết, trong tháng 11 MobiFone phát triển mới đạt 843.000 thuê bao, bằng 93% kế hoạch. Doanh thu tháng 11 đạt 3.826 tỷ đồng, lũy kế 11 tháng đạt 38.767 tỷ đồng bằng 97% kế hoạch. Nộp ngân sách 11 tháng đạt 4.666 tỷ đồng. Từ đầu tháng 12, toàn Tổng công ty đã tập trung cao để hoàn thành kế hoạch năm 2017.
Đại diện MobiFone cho biết, kết quả sản xuất kinh doanh của nhà mạng này đang tiến triển tốt. Một chỉ tiêu quan trọng là tỷ suất lợi nhuận sau thuế trên vốn chủ sở hữu - yếu tố cơ bản nhất để đánh giá mức độ hoạt động kinh doanh hiệu quả của doanh nghiệp, đặc biệt là doanh nghiệp nhà nước thì theo đại diện MobiFone, tỷ suất lợi nhuận sau thuế/vốn chủ sở hữu lũy kế 10 tháng năm 2017 của doanh nghiệp ước đạt hơn 19%. Mức tỷ suất lợi nhuận sau thuế/vốn chủ sở hữu của MobiFone được đánh giá cao hơn rất nhiều so với doanh nghiệp cùng ngành và doanh nghiệp nhà nước nói chung.
Trụ sở bột ngọt Vi Hương Tố 118-120 Hải Thượng Lãn Ông (Q.5)
trước đây
Một sản phẩm khác của Vị Hương Tố - mì ăn liền Vị Hương xuất hiện cũng đã nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường. Khắp miền Nam từ Quảng Trị đến Cà Mau, từ thành thị đến các vùng nông thôn hẻo lánh, từ hải đảo xa xôi đến các vùng miền núi thâm sơn cùng cốc đều có mặt loại mì này.
Chân dung ông chủ Vị Hương Tố
Ông chủ của bột ngọt Vị Hương Tố là Trần Thành, một người Việt gốc Hoa. Ông có mặt ở Sài Gòn khi tuổi đời chưa quá 20 với hai bàn tay trắng. Khởi nghiệp của Trần Thành chỉ là một chân cọ rửa thùng tại một cơ sở chuyên sản xuất dầu thực vật.
Lương thấp, công việc nặng nhọc và môi trường độc hại không phải là những yếu tố khiến cho Trần Thành nản chí. Ngược lại, ông làm việc cần mẫn siêng năng khiến ông chủ rất thương và dần dần tình thế được cải thiện.
Sau một thời gian, ông không còn phải cọ rửa thùng mà được chủ tín nhiệm giao phụ trách khâu vệ sinh nhà xưởng, quản lý vật tư nguyên liệu. Với nhiệm vụ mới này, ông có trong tay một số nhân công và ông đã tổ chức công việc một cách hơp lý. Ông không đùn đẩy mà giành lấy việc nặng về phần mình.
Tất cả mọi nỗ lực và cố gắng của Trần Thành đều được ông chủ ghi nhận. Lúc này, con đường làm ăn của Trần Thành đã rộng mở. Ông được tín nhiệm thay mặt ông chủ đi giao tiếp với các đầu mối trên khắp mọi miền đất nước để tìm mua nguyên liệu.
Phía trước Trần Thành là một chân trời lạ lẫm thế nhưng với nghị lực và ý chí của một thanh niên ông đã cố gắng vượt qua. Từ đó, ông có mặt trên khắp các nẻo đường tìm mua cho được tất cả các sản phẩm chiết xuất được tinh dầu.
Từ một thanh niên không một chút kiến thức về kinh doanh, Trần Thành đã lột xác nhanh chóng hòa nhập. Ông mang về cho chủ cơ sở những thành quả tốt đẹp và cũng nhờ vậy, con đường tiến về phía trước của ông bắt đầu rộng mở.
Nghị lực và ý chí đã giúp Trần Thành vượt qua mọi trở ngại. Bên cạnh đó sự cố gắng học hỏi đã giúp Trần Thành có những thành công nhất định.
Để rồi sau đó, Trần Thành đã cho ra đời một loại bột ngọt của riêng mình, độc chiếm thị trường Việt Nam trong thời gian dài. Sản phẩm của ông được gọi là "vua bột ngọt" một thời, có mặt hầu hết trên những sạp hàng, trong mỗi bữa ăn của các giai đình người Việt ngày đó.
Nghề “đánh đu thay áo mới” cho những ngôi nhà ngày cận Tết
Không chỉ các thợ xây bị thúc ép tiến độ, mà các thợ sơn cũng chịu áp lực không kém để hoàn thiện công trình cho gia chủ có ngôi nhà mới đón Tết.
" width="175" height="115" alt="Con đường từ chân cọ rửa trở thành 'tỷ phú bột ngọt' miền Nam" />
Con đường từ chân cọ rửa trở thành 'tỷ phú bột ngọt' miền Nam
Điều chị từng nuối tiếc có lẽ chỉ là hình ảnh và tình cảm của quá khứ (Ảnh minh họa)
Người cũ mà chị từng yêu thương, kể cả khi đã lập gia đình vẫn đôi lúc xốn xang nuối tiếc thì nay gặp lại hoàn toàn không như chị tưởng tượng. Hùng có lẽ đã thành đạt. Nhưng nếu chị là vợ anh, có lẽ chị cũng như người phụ nữ kia, bị anh la mắng và đem ra làm chủ đề bàn tán, nói xấu với bè bạn.
Chị nhìn vào màn hình điện thoại mình, chồng chị nhắn tin nhắc vợ ăn trưa rồi chiều cùng anh đi gặp khách hàng. Chị đứng dậy, rời bàn mà không hề nhìn về phía Hùng. Các tình huống như chị đã tưởng tượng ra bay vèo đâu hết.
Chính nhờ lần gặp gỡ này, chị tỉnh táo hiểu ra rằng cả chị và Hùng đều có cuộc sống riêng, mỗi người đều đã thay đổi. Điều chị từng nuối tiếc có lẽ chỉ là hình ảnh và tình cảm của quá khứ. Chị biết nơi nào chị thuộc về, ai là người chị gắn bó và tổ ấm của chị thực sự ở đâu...
Tôi đã nghĩ cuộc đời đúng là bất công. Tôi đã bất chấp sự phản đối của bố mẹ để kết hôn với một người đàn ông nghèo rồi hết lòng chăm lo cho gia đình, con cái. Vậy mà vẫn có ngày chồng phản bội tôi đi với người khác. Ý nghĩ ấy khiến tôi như muốn phát điên.
10 giờ đêm mà chồng tôi vẫn chưa về. Tôi vừa bế con bé, vừa dạy con lớn học. Tôi gọi cho chồng thì nghe được câu trả lời quen thuộc:
- Anh đang bận. Xong việc anh sẽ về ngay.
Nghe câu nói của chồng, tôi uất nghẹn. Tôi quyết tâm phải tìm ra chân tướng sự thật, tôi không bao giờ chấp nhận cảnh chung chồng.
Ngay hôm sau, tôi nhờ một đứa em họ theo dõi chồng. Tôi giao hẹn:
- Dù anh làm gì, với ai em cũng báo cho chị biết, chị phải đến chứng kiến tận mắt mới tin.
Ngay trong ngày đầu tiên lặng lẽ bám theo anh, đứa em tôi đã tìm ra kết quả. 9 giờ tối, em tôi gọi điện thông báo:
- Anh nhà chị đang ở chợ đêm.
Trống ngực đập thình thịch, tôi vội vã gửi con rồi phóng xe ra chợ. Ra tới nơi, tim tôi thắt lại khi nhìn thấy chồng mình đang vác những bao hàng nặng nhọc từ trên xe tải xuống ki-ốt cạnh đường. Không tin vào mắt mình, tôi lại gần:
- Anh đang làm gì ở đây chứ?
Chồng tôi giật mình, ngẩng lên nhìn tôi với gương mặt nhễ nhại mồ hôi, anh ấp úng:
- Anh, anh… đi làm. Sao em biết anh ở đây? Em về nhà ngay đi. Lát về anh giải thích.
Đêm hôm ấy, nghe anh nói, tôi khóc như mưa. Thì ra muốn vợ có thêm chút tiền để chi tiêu, chồng tôi đã đi bốc vác ngoài giờ làm việc. Sợ tôi buồn nên anh giấu giếm. Anh còn xin lỗi vì không thể lo cho tôi và các con một cuộc sống dư giả, đủ đầy.
Vậy mà bao nhiêu ngày tháng qua, tôi đã nghi ngờ chồng, đã không tin tưởng chồng mình, đã nghĩ oan cho anh ấy. Tôi thấy ân hận vô cùng và chỉ mong cuộc sống của chúng tôi sẽ đỡ vất vả hơn những ngày sắp tới.