Nhận định, soi kèo St. Pauli vs Hoffenheim, 02h30 ngày 15/3: Ca khúc khải hoàn
(责任编辑:Thời sự)
下一篇:Soi kèo góc Everton vs West Ham, 22h00 ngày 15/3
Người phụ nữ không được nêu danh tính sống tại thành phố Ghaziabad thuộc Uttar Pradesh (Ấn Độ) cho biết trên tờ tin tức ANI rằng bà bảo con trai đi ra cửa hàng rau, nhưng thay vì đi chợ, anh ấy quay về với một người phụ nữ lạ, nhận đó là vợ mình.
Bà mẹ tất nhiên là quá sốc và không thể chấp nhận sự "đoàn viên" của “vợ chồng” con trai.
“Tôi bảo nó đi mua rau còn nó thì dắt về một cô vợ, tôi chưa thể sẵn sàng chấp nhận hôn sự này”, tờ Hindustan Times dẫn lời bà mẹ.
Hiển nhiên là người con trai đã bí mật cưới vợ mà không cho gia đình biết vào vài tháng trước. Cô dâu sống một mình trong một căn hộ thuê ở Delhi. Chú rể dự định sẽ nói với mẹ về đám cưới khi sự đã rồi nhưng lệnh phong toả vì covid-19 đã làm đảo lộn kế hoạch.
Savita, vợ của người con trai, phải trả nhà thuê ở Delhi, cho nên anh ta đã mang vợ về nhà với mẹ.
Câu chuyện về người đàn ông "ra ngoài mua rau về nhà dắt theo vợ" trên tờ tin tức ANI
“Hôm nay tôi quyết định mang vợ về nhà với mẹ và bảo cô ấy rời khỏi ngôi nhà đang thuê do lệnh phong tỏa”, người đàn ông 26 tuổi tên Guddu nói. “Chúng tôi không thể lấy giấy chứng nhận kết hôn bây giờ vì thiếu người làm chứng, tôi có ý định ghé Haridwar lần nữa nhưng không được vì đang có lệnh phong tỏa”.
Vì cặp đôi mới cưới không thể thuyết phục mẹ chú rể cho phép họ ở trong nhà, cảnh sát đã được mời đến để giúp đỡ. Cảnh sát yêu cầu chủ nhà cho thuê của Savita ở Delhi đồng ý để họ ở trong ngôi nhà thuê, cho đến khi họ tìm được nơi ở mới tốt hơn, hoặc cho đến khi họ thuyết phục được mẹ chú rể.
Lấy vợ kém 27 tuổi, người đàn ông bị cảnh sát hiểu nhầm bắt cóc trẻ con
Tori, 22 tuổi và chồng cô Eddie, 49 tuổi đã rất hoảng hốt vì bị cảnh sát chặn lại sau khi nhận được cuộc gọi báo cáo rằng Tori đang bị bắt cóc.
" alt="Ra đường mua rau, về nhà dắt theo… một cô vợ" />Phải nói trước, vợ chồng tôi cũng không phải giàu có dư giả gì. Nhà có hai vợ chồng và một đứa con gái đã bảy tuổi mà chưa dám sinh thêm. Ở cái đất thủ đô này, thu nhập tháng vài ba chục triệu đồng cho một gia đình chỉ có thể coi là đủ.
Vợ chồng tôi vẫn còn phải đi thuê trọ ở một chung cư dành cho công nhân, tiền tích cóp chỉ mong ít năm sau đủ để mua cho mình một căn hộ nhỏ. Chúng tôi ăn tiêu chắt bóp từng đồng, cuộc sống không hề thoải mái.
Nhưng mẹ chồng tôi luôn nghĩ vợ chồng tôi giàu có. Bà nghĩ, chả gì thì chồng cũng là kĩ sự, vợ cũng là quản lý của một công ty, còn các cô chú thì người làm nông, người làm công nhân lương ba cọc ba đồng. Và cũng bởi vì, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, khi cần mọi người đóng góp, chồng tôi luôn hào phóng giành phần hơn vì nghĩ đó là trách nhiệm của con trai cả.
Vài tuần trước, chú út thông báo lấy vợ vì bạn gái đã có bầu. Chú mới ra trường tháng 6 năm ngoái, chưa tích cóp được gì, gọi điện ngỏ ý “anh chị cho em mượn mấy chục triệu lo đám cưới. Cưới xong em lo gửi lại anh chị ngay”. Hai vợ chồng bàn bạc mãi, cuối cùng đi rút ở ngân hàng 50 triệu cho chú mượn.
Cuối tuần vừa rồi, cả gia đình về quê họp để bàn chuyện đám cưới. Mẹ chồng có nói chuyện, than thở thương chú út “cưới vợ mà lo lắng chuyện tiền nong đến héo cả người”. Tôi có nói đã cho chú mượn tiền để lo đám cưới rồi. Vừa dứt câu, mẹ chồng liền nói: “Vay mượn gì, anh chị thì phải lo cho em. Cha mất rồi, anh cả cũng như cha. Chẳng lẽ ít tiền cưới vợ cho em cũng không có, đó là trách nhiệm, là việc phải làm”.
Nghĩ đâu chú út sẽ hiểu chuyện hơn, nào ngờ cũng phụ họa theo: “Mẹ nói cũng có lý. Ngày trước mẹ lo cho anh, giờ anh lo cho con là đúng rồi ha”. Tôi thật sự rất không chịu được cái lý lẽ vô lý này, định lên tiếng phản đối nhưng chồng tôi đã bấm tay tôi ý bảo im lặng.
Sau rồi anh bảo riêng với tôi: “Thật ra mẹ nói cũng không sai. Mẹ giờ già rồi không lo được nữa, chú út thì chưa có gì, vợ còn chưa đi làm đã mang bầu, sắp tới còn nuôi con mọn rất khó khăn. Mình làm anh chị, không giúp đỡ em trong nhà lúc này thì đợi lúc nào nữa. Tiền cho đi rồi lại làm ra, coi như lần này là em vì anh được không?”
Tính chồng tôi, với mẹ, với các em chẳng bao giờ anh tính hơn thiệt. Nhưng nhà có mấy anh em, đụng tới tiền nong là đè đầu con cả ra mà giã, lâu dần như một điều hiển nhiên. Tôi định lần này sẽ không xuôi theo ý anh nữa, tôi cũng không sợ phật ý mẹ chồng hay em chồng. Tôi chỉ lăn tăn, chồng đã nói như vậy, giờ tôi nhất quyết số tiền đó không cho, chỉ cho chú mượn liệu có phải là hơi quá đáng không?
35 tuổi, em dâu chỉ thích làm đẹp, không chịu sinh con thứ 2
Em nói không có người chăm con, kinh tế còn khó khăn, nhưng tôi biết, do em lười và muốn làm đẹp nhiều hơn.
" alt="Vay mượn gì, anh chị thì phải lo cho em" />Để khắc phục những hạn chế đó, tác giả Bryan Robinson đã chia sẻ một số lời khuyên trên tờ Forbes.
1. Chọn một không gian riêng biệt trong nhà để bạn có thể tập trung và không làm phiền cuộc sống của các thành viên khác trong gia đình. Hãy chọn một nơi ít người qua lại nhất để ngồi, thay vì kiểm tra email, nghe thư thoại, gõ bàn phím ngay trước tivi hay trên bàn bếp.
2. Xác định tinh thần từ trước, yêu cầu tâm trí bạn không được ‘đi lung tung’. Hãy thiết lập ranh giới tâm lý để bạn không liên tục bị cám dỗ bởi những thứ xung quanh như: có bánh sô-cô-la trong tủ lạnh, còn vài việc nhà chưa làm xong… Tuyệt đối không làm việc cá nhân trong giờ làm việc.
3. Đặt ranh giới cho các thành viên trong gia đình. Hãy làm việc như thể bạn đang ngồi ở văn phòng, và yêu cầu các thành viên trong nhà cũng làm như thế. Tuyệt đối không để ai can thiệp vào khoảng thời gian này trừ khi là trường hợp khẩn cấp. Đặc biệt, nếu bạn là giáo viên hay bác sĩ, mọi người có thể nghĩ rằng khi làm việc ở nhà sẽ hoàn toàn khác. Hãy thông báo cho mọi người biết rằng dù làm việc ở nhà, bạn cũng cần sự riêng tư và tập trung.
4. Sau khi hoàn thành một ngày làm việc, hãy cất các thiết bị công nghệ ra khỏi tầm mắt của bạn. Việc đó sẽ giúp bạn thư giãn và ‘sạc lại pin’ cho một ngày làm việc mới.
5. Làm việc ở nhà đồng nghĩa với việc bạn sẽ sử dụng rất nhiều công nghệ để liên lạc. Hãy chuẩn bị sẵn sàng cho việc kết nối đó. Nếu bạn cảm thấy khó khăn với công nghệ, hãy lập một nhóm để chia sẻ, hướng dẫn nhau những cách sáng tạo để làm việc hiệu quả trong môi trường mới này.
6. Đừng chỉ nhốt mình trong nhà. Khi bạn đã phải nhốt mình trong phòng để làm việc thì ngoài giờ làm việc, hãy ra thăm vườn hoặc đi dạo. Đã có những nghiên cứu cho thấy rằng việc dành thời gian tiếp xúc với thiên nhiên sẽ giúp giảm căng thẳng và giải toả tâm lý.
Sau nhiều giờ làm việc, hãy xem một bộ phim, đọc một cuốn sách, nấu một bữa ăn. Hãy sử dụng công nghệ để kết nối cả với người thân, bạn bè, đảm bảo duy trì cuộc sống bình thường nhất có thể.
Chồng mắc Covid-19, vợ mang thai nhận giúp đỡ từ cộng đồng mạng
Hàng chục thùng quà liên tục được gửi tới cho vợ của một bệnh nhân Covid-19 đang nguy kịch.
" alt="Làm việc ở nhà thời Covid" />Bà ngồi tựa lưng vào chiếc ghế đá bên ngoài một quán cà phê dọc theo chung cư Trần Văn Kiểu (P. 14, Q. 10, TP.HCM). Nét mặt bà tươi tắn. Nhiều người đi ngang trêu bà: 'Hôm nay đắt khách lắm hay sao mà bà vui thế?'. Bà đưa xấp vé số trên tay, 'Còn bao nhiêu đây nè. Đi một chút nữa là hết thôi ...'.
Bà Nguyễn Thị Thay, 80 tuổi hiện sống ở hành lang chung cư. Bà cụ bán vé số, sống ở hành lang chung cư
Bà tên Nguyễn Thị Thay, năm nay tròn 80 tuổi. Bà là người gốc Huế. Xa xứ đã nhiều năm nhưng giọng nói của bà vẫn còn phảng phất tiếng địa phương.
'Hơn nửa tháng nghỉ bán vì Covid-19, bà có buồn lắm không?', chúng tôi hỏi. Bà nói: 'Mỗi ngày, tôi lấy vé số từ lúc 4 giờ chiều rồi để đó đến 3 giờ sáng hôm sau mới dậy sớm đi bán. Những ngày không có vé số, tôi cũng vẫn đi. 3 giờ sáng, tôi xuống đường đến những nơi hàng ngày tôi rảo tới để nhìn, để san sẻ, chan hòa tình cảm với mọi người. Có vậy tôi mới sống được vui chứ anh'.
Bà kể, những ngày nghỉ bán vì dịch, bà được rất nhiều người giúp đỡ. Dù không nhiều, khi vài chục ngàn, lúc một hộp cơm, chai nước nhưng cũng đủ để bà sống một cách vui vẻ. Điều ít ai ngờ được là tuy bà rất nghèo nhưng khi gặp những mảnh đời cơ nhỡ hơn, bà sẵn lòng giúp đỡ.
Bà con nơi đây cho biết, những ngày nghỉ dịch, bà không hề than vãn, không hề buồn bực mà ngược lại, bà còn san sẻ cho những người bạn cùng bán vé số như mình khi thì một chút tiền, khi một chút cơm.
Bà con luôn mua ủng hộ bà. Thiện tâm của bà cụ
Sau một thời gian nghỉ, những ngày đầu đi bán lại vé số, người dân ủng hộ bà rất nhiệt tình. Nhờ vậy mà mấy ngày nay bà bán hết sớm.
Chúng tôi hỏi thăm về bà. Bà dịu giọng: Tôi sinh ra và lớn lên ở Huế. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, những năm đầu của thập niên 1960 tôi tình cờ gặp được ông nhà tôi từ Sài Gòn ra theo học trường Nông Lâm Súc Huế. Sau đó, chúng tôi đưa nhau vào nam chung sống.
Chúng tôi sống với nhau nhiều năm không có con. Năm 1966 chúng tôi xin một đứa con nuôi cho vui cửa vui nhà. Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua đến năm 1982 bất ngờ ông nhà tôi qua đời sau một tai nạn trong lúc làm việc ở Bình Dương.
Tôi và đứa con nuôi cứ thế mà sống. Tôi vào làm công nhân cho Công ty xe khách liên tỉnh Miền Đông. Nhờ vậy tôi nuôi được con và cho con đi học đến hết lớp 3. Sau đó, nó theo học nghề thợ cơ khí được vài năm ra nghề làm việc có được đồng ra đồng vô. Năm 1987, do bệnh nhiều nên tôi nghỉ việc và sau đó bắt đầu sống bằng nghề vé số đến giờ.
Năm 1990, tôi mua được căn nhà ở quận Tân Phú với giá 1,3 lượng vàng. Hai mẹ con về đó chung sống. Trong một lần đi nhậu với bạn bè, con quen một cô gái rồi cô gái đó mang thai nên đưa về chung sống.
Một thời gian sau, chúng bán mất căn nhà của tôi rồi cao chạy xa bay, không bao giờ về thăm tôi nữa. Nhưng thôi, tôi cũng không buồn phiền gì nữa, coi như mình không còn duyên nợ với con thôi.
Giờ đây, mỗi ngày tôi vẫn có đủ 3 bữa ăn dù mỗi bữa chỉ 10.000đ. Quần áo, tắm giặt có người giao cho chìa khóa muốn sử dụng lúc nào cũng được. Tại nơi đây, mặc dù nằm ngoài hành lang nhưng anh thấy đó, tôi vẫn có đèn có quạt mà những thứ này là do tấm lòng của bà con.
Mỗi ngày tôi có thể kiếm được 100.000đ nhờ vào vé số. Chi phí cho sinh hoạt nếu còn dư tôi san sẻ cho nhiều người cùng cảnh ngộ. Tôi không màng gì hết, chỉ giữ cho mình chút thanh thản, niềm vui tươi để sống trọn cuộc đời. Già rồi cũng không còn lâu đâu, anh nhỉ?'.
Ông Nguyễn Văn Huệ, Tổ trưởng tổ dân phố 73, khu 1 chung cư Trần Văn Kiểu xác nhận điều kiện khó khăn và đơn chiếc của bà. Ông cho biết, trước bà ở tầng 2 với một người bà con xa nhưng sau đó bà xuống hành lang tầng trệt nằm ngủ.
Bà con cư dân phản ánh nên bà phải lên đây - khu vực hành lang trước nhà ông Huệ và ông cũng đã giúp bà đèn, quạt. Nhiều lần ông Huệ đề nghị đưa bà vào viện dưỡng lão nhưng bà không đồng ý.
Ông Huệ xác nhận, hiện nay bà sống bằng sự đùm bọc thương yêu của bà con quanh chung cư. 'Bà bệnh, bà con mua thuốc cho bà, bị bệnh nặng thì bà con sẽ đưa vào bệnh viện và nếu đến một ngày nào đó bà ra đi thì cả cộng đồng sẽ chung tay lo cho bà thôi', ông Huệ nói.
Người bán vé số mù viết thư động viên đồng nghiệp giữa mùa dịch
Anh Thương cho biết, những ngày qua, dù không có thu nhập, nhưng vợ chồng anh nhận được nhiều sự giúp đỡ, đặc biệt là khoản hỗ trợ 50 ngàn đồng/ngày.
" alt="Hành xử đáng quý của cụ bà 80 tuổi ngày bán vé số, tối ngủ hành lang" />Tôi năm nay 55 tuổi, đã có cháu nội ngoại đùm đuề, sống ở Hà Nội. Từ nhỏ, tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố đông dân này. Khi trưởng thành, tôi bén duyên với người đàn ông ngoại tỉnh, cách Hà Nội chưa đầy 100 km.
Cuộc hôn nhân của tôi khá êm đềm. Hai vợ chồng chủ yếu sinh sống ở thành phố và chỉ về quê mỗi lần có hiếu, hỉ. Từ ngày sinh con, tôi đón mẹ chồng lên ở cùng, tiện cho việc chăm sóc bà. Khoảng 5 năm thì bà qua đời.
Thực hiện di nguyện của mẹ, chúng tôi đưa bà về quê tổ chức đám tang, an táng ở nghĩa trang xã. Tôi nhớ đó là năm 1999.
Trước đây, tôi từng đi viếng nhiều đám hiếu ở quê chồng nhưng khi tổ chức tang lễ cho mẹ chồng, tôi mới thực sự ám ảnh.
Các thủ tục, lễ nghi khá rườm rà. Sau khi phát tang, con cái, cháu chắt đeo khăn tang, thể hiện tình cảm với người quá cố bằng việc khóc lóc.
Người làng quan niệm, con cái càng khóc to, khóc nhiều, càng có hiếu. Hai cô em dâu thi nhau gào khóc từ ngoài cổng vào đến trong nhà, vật vã bên linh cữu mẹ chồng.
Tôi làm dâu trưởng, thương mẹ chồng nhưng chỉ rơm rớm nước mắt, cảm xúc tiết chế chừng mực, vì còn giữ tinh thần tỉnh táo, lo liệu, quán xuyến công việc, liền bị bà bác mặt nặng mày nhẹ.
Ám ảnh nhất là lúc đưa quan tài mẹ chồng tôi đi chôn. Theo tục ở đây, con dâu, con gái phải lăn lê, bò dưới đất, từ nhà ra cánh đồng - nơi chôn cất người xấu số, cho quan tài đi qua người.
Năm đó, tôi mới bị tai nạn, bàn chân bó bột được 20 ngày, vẫn ra sức bò, thể hiện tấm lòng hiếu thảo với mẹ chồng. Bản thân tôi thấy đây là hủ tục, có phần thái quá, không cần thiết nhưng vì ‘đất lề, quê thói’ nên tôi phải làm theo.
Bên cạnh vấn đề kể trên, tôi thấy trong các đám hiếu tại quê chồng còn nhiều điều cần phê phán.
Quê chồng tôi là vùng nông thôn, tính chất cộng đồng, làng xã thể hiện rõ rệt trong đời sống.
Gia đình nào có đám, không ai nhắc, bà con làng trên, xóm dưới kéo đến đỡ đần. Người căng rạp, người giúp khâm liệm, bày biện ban thờ, kê bàn ghế. Không thể phủ nhận, đây là điều rất trân quý, tình cảm. Tuy nhiên, trong những lần tụ tập đó, lại nảy sinh tệ nạn, phiền toái, khi cánh đàn ông mượn cớ ngồi rượu chè, cờ bạc.
Trường hợp đám tang mẹ chồng tôi, do bà còn người con út ở xa chưa về kịp nên trưa hôm sau mới đưa đi chôn. Suốt từ sáng đến đêm, người ra vào thăm viếng liên tục. Nhiều anh em, họ hàng làm ăn tỉnh khác, 10 giờ đêm tiếng kèn trống vẫn vang lên phía nhà trên.
Từ trưa đến tối, bận rộn, tôi và chồng chưa kịp ăn uống gì, người gần như mệt lả nhưng vẫn phải cố, đứng tạ lễ khách viếng.
Thời điểm này, chính quyền chưa có quy định hạn chế giờ kèn, trống đám tang theo khung giờ như hiện nay nên đội kèn trống hoạt động đến lúc nào hết khách viếng mới nghỉ.
Tôi mệt nhoài, chợp mặt 10 phút là tỉnh giấc vì âm thanh kèn, trống dội vào tai. Ở nhà dưới, đám thanh niên ngồi túm tụm, nhậu nhẹt, ăn đêm. Theo lời họ nói, ăn để lấy sức mai khiêng quan tài.
Tôi nhắc nhở mọi người ăn xong thì giải tán, nghỉ ngơi. Nào ngờ bị chú chồng trách cứ, cho rằng tôi thái độ kẻ cả. Người ta đến giúp đỡ, không được câu cảm ơn còn xua đuổi.
Những bữa nhậu này, việc xảy ra mẫu thuẫn, cãi vã, đánh nhau không phải chuyện hiếm. Đôi khi, hai ông hàng xóm hiềm khích nhau, mượn hơi rượu để gây sự, họ sẵn sàng lao vào nhau ẩu đả.
Mặc dù, gia chủ còn đang buồn rầu nhưng các đám bạc vẫn được tổ chức rôm rả. Thanh niên, già trẻ rủ nhau chơi bài ăn tiền, thậm chí phụ nữ cũng tham gia nhiệt tình. Họ đóng cửa kín mít, đề phòng bị chính quyền kiểm tra, còn cho người ra ngoài cổng ‘trinh sát’.
Giữa cảnh tang gia bối rối, tiếng sát phạt cờ bạc, tiếng nâng chén xen lẫn trong tiếng khóc, tiếng kèn trống chẳng khác nào vở bi hài kịch.
Sau này, tôi tham dự thêm vài đám hiếu trong họ hàng nhà chồng. Cuộc sống hiện đại, nhiều thứ thay đổi, văn minh hơn. Tuy vậy, những thủ tục rườm rà, thói xấu trong các đám hiếu này vẫn tồn tại.
Với quan điểm cá nhân, tôi không phản đối việc tổ chức tang ma cho người thân chu toàn, đầy đủ. Đây là lễ nghi, tục lệ truyền thống từ bao đời nay. Tuy nhiên, cần tổ chức sao cho gọn gàng, bỏ những hủ tục không cần thiết. Như vậy, vừa tiết kiệm tiền bạc, thời gian và tránh nảy sinh tệ nạn xã hội, va chạm đáng tiếc.
Làm dâu nhà đại gia, con gái bối rối mỗi lần bố mẹ ruột lên thăm
Hai mươi tám tuổi, tôi bước chân vào làm dâu gia đình giàu có, trí thức nhưng mỗi lần mẹ đẻ lên thăm tôi lại ngượng ngùng vì lối ứng xử của bà.
" alt="Ám ảnh của dâu phố về chịu tang mẹ chồng ở quê" />Cách đây 4 ngày, cô Lã Thị Thanh (57 tuổi, phường Thanh Xuân Trung, quận Thanh Xuân, Hà Nội) nhận 2 triệu đồng tiền lương tháng 3. Như vậy, thu nhập tháng này của cô Thanh đã bị giảm đi một nửa so với bình thường vì ảnh hưởng của dịch bệnh.
Công ty mà cô Thanh đang làm tạp vụ chỉ yêu cầu cô đến làm việc 3-4 ngày/tuần thay vì cả 7 ngày như trước kia. Tiền bảo hiểm và các khoản phụ cấp khác cũng bị cắt toàn bộ.
Tháng 4 này cô đang lo tiền lương nhận được thậm chí còn tệ hơn. Từ đầu tháng 4 đến nay, cô mới được công ty gọi đi làm đúng 2 ngày.
‘Họ cho bên văn phòng làm việc ở nhà nhiều, nên tôi cũng không phải đến dọn dẹp nữa’, cô Thanh cho biết.
Cô Thanh và 2 con sống trong một căn phòng chưa tới 10m2. Ảnh: Nguyễn Thảo Gia đình 3 người nhà cô Thanh hiện sống ở một căn phòng chưa đầy 10m2 trong con ngách nhỏ của phố Hạ Đình.
Gọi là nhà nhưng căn phòng trông giống như một phòng trọ sinh viên. Bước ra khỏi cửa phòng là con đường dẫn vào khu tập thể phía trong. Căn phòng được xây trên khu đất lưu không mà trước kia bố mẹ chồng cô cơi nới bên cạnh căn tập thể được công ty phân cho các cụ.
Vì khó khăn, căn nhà tập thể đã được bán đi, mẹ chồng cô hiện sống ở căn phòng bên cạnh rộng chừng 17m2, còn 3 mẹ con cô vẫn đang ở căn phòng chưa đầy 10m2 này.
Căn phòng được làm thêm một gác xép - là nơi cô con gái đang học lớp 8 ngủ và ngồi học cho yên tĩnh. Phía dưới được kê một chiếc giường cho cô Thanh và cậu con trai 23 tuổi. Không gian còn lại là nơi sinh hoạt của cả gia đình, bao gồm cả nấu nướng, để 2 chiếc xe máy và 1 chiếc xe đạp.
Chồng cô Thanh đã mất cách đây 13 năm vì căn bệnh ung thư khi con gái thứ 2 của cô mới được 1 tuổi. Cậu con trai lớn của cô vừa mới tốt nghiệp ĐH Giao thông Vận tải.
‘Hồi còn là sinh viên, cháu có đi làm thêm ở nhà hàng. Sau khi ra trường, cháu vẫn tiếp tục làm ở đấy. Vừa rồi, cháu được người ta cho đi học thêm để làm quản lý ca. Mới được vài tháng thì có dịch, nhà hàng phải đóng cửa’.
Thế Ngọc - con trai cô Thanh cho biết, sau khi nhà hàng đóng cửa, công ty chuyển cậu đến làm cho một tiệm bánh cùng hệ thống ở phố Huế.
‘Thu nhập trước kia của em khoảng 6 triệu đồng/tháng. Bây giờ chuyển sang đây chắc được khoảng 4 triệu’.
Dạo này, vì thời gian đi làm ở công ty rất ít nên cô Thanh nhận dọn dẹp tại nhà cho các gia đình theo giờ. ‘Tuần 3-4 buổi, tôi đến nhà một cô ở cùng công ty dọn dẹp khoảng 2 tiếng, được trả công 150 nghìn/buổi. Cũng may là có chỗ này để bù đắp thêm’.
Cô Thanh lên đường đi làm giúp việc theo giờ để trang trải chi phí mùa dịch bệnh. Ảnh: Nguyễn Thảo Cô Thanh cho biết, bình thường nếu không có dịch thì thu nhập của 2 mẹ con khoảng 10 triệu/tháng, nhưng cuộc sống ở thủ đô đắt đỏ, lại phải nuôi con gái đang học lớp 8 nên cũng không tiết kiệm được đồng nào. Nay dịch dã khiến công việc đảo lộn, thu nhập của 2 mẹ con sụt giảm hẳn, mọi chi tiêu đều phải tính toán và cắt giảm.
‘Bình thường tiền đi học thêm các môn của cháu bé vào khoảng 2 triệu đồng/tháng. Trước kia gia đình còn là hộ nghèo, được giảm 50% học phí ở trường. Bây giờ gia đình không còn diện hộ nghèo nữa nên học phí không được giảm’.
Mới ra khỏi diện hộ nghèo nên chế độ bảo hiểm y tế của cô Thanh cũng không còn nữa. Cô kể, cách đây mấy hôm, cô phải lên phường để mua bảo hiểm y tế tự nguyện mất hơn 800 nghìn đồng.
‘Tôi bị bệnh khớp từ năm 13 tuổi. Bây giờ, chân tay vẫn đau suốt. Khi nào đau quá, tôi lại phải đi lấy thuốc uống. Không có bảo hiểm thì rất tốn kém nên tôi nghĩ mãi cũng phải mua, đề phòng ốm nặng lại khổ các con’.
Sáng nay đi làm về qua điểm phát quà hỗ trợ người dân chống dịch Covid-19, cô Thanh đã được cán bộ xã gọi vào tặng cho 1 túi gồm 1kg gạo và 2 quả trứng. Cô bảo: ‘Thực sự, từ hồi dịch bệnh đến nay, nhà tôi phải thắt chặt chi tiêu. Trước đây, còn mua sữa, quà bánh cho con gái nhưng bây giờ cắt hết những khoản đấy. Nếu ngày nào cũng được nhận một phần quà như thế này thì gia đình bớt đi được một khoản phải mua sắm’.
Vừa dứt câu chuyện với chúng tôi cũng là lúc cô Thanh phải đứng dậy đi làm giúp việc theo giờ. Cậu con trai lớn của cô cũng đến giờ phải tới cửa hàng làm ca tối.
Mong muốn lớn nhất của gia đình cô Thanh bây giờ là dịch bệnh tan nhanh để hai mẹ con tiếp tục được đi làm đều đặn như trước đây.
Bị giật tiền giữa đêm, chị bán cá nghẹn ngào ôm 5kg gạo về nhà
Đi chợ lấy cá về bán giữa đêm, chị Huệ bị cướp giật tiền, suýt bị gãy chân. Nhận được phần quà của đoàn từ thiện trao, chị ôm vào lòng trân trọng.
" alt="Chật vật kiếm tiền giữa dịch, nữ tạp vụ xúc động trước món quà được trao" />
- ·Nhận định, soi kèo Girona vs Valencia, 03h00 ngày 16/3: Bầy dơi bay chưa hạ cánh
- ·Học người Nhật làm món cơm gà ngon xuất sắc, ai ăn cũng mê tít
- ·Sau một đêm 'thân mật', bạn gái báo tin có thai khiến tôi hoang mang
- ·Bất cẩn, nữ MC để lộ điểm nhạy cảm khi livestream
- ·Nhận định, soi kèo Ipswich vs Nottingham, 22h00 ngày 15/3: Trên đường trở lại giải hạng Nhất
- ·Clip đốn tim cộng đồng mạng: Lính cứu hỏa, bác sĩ, robot nhảy Ghen Cô Vy
- ·'Kháng thể ngừa Covid sẽ giảm dần, cần tiêm nhắc vaccine'
- ·Minh tinh 'Nữ hoàng Seon Deok' đau lòng vì xa các con
- ·Siêu máy tính dự đoán Villarreal vs Real Madrid, 0h30 ngày 16/3
- ·Chùm ảnh ‘chị nhà’ gây sốt đúng dịp 8/3
Đang dọn mâm cơm chuẩn bị cho bữa tối, chị Phạm Thị Phúc (SN 1992, Hà Tĩnh), ở trọ tại phường Dĩ An (Thị xã Dĩ An, Bình Dương) nghe tiếng xôn xao ngoài cửa phòng.
Chị vô cùng bất ngờ khi thấy chị Hoàng Thị Nhài, người quản lý dãy trọ, xuất hiện với mấy túi quà trên tay.
Phần quà bao gồm 1 chai nước mắm, dầu ăn, cá hộp, gạo… Số quà này được chị Nhài đại diện cho chủ trọ, mang tặng những người thuê, để giúp họ vượt qua khó khăn trong mùa dịch bệnh.
Các công nhân xúc động chia sẻ khi được tặng quà, giảm tiền thuê phòng. Cả xóm trọ ùa ra nhận quà, không khí vui như ngày hội. Mỗi gia đình dù mới đến hay ở trọ đã lâu năm đều được một phần như nhau.
Không chỉ vậy, người chủ trọ còn thông báo, tháng 4/2020, những người thuê - đa số là công nhân ở các khu công nghiệp, sẽ được giảm 50% tiền thuê phòng. Nếu tình hình dịch bệnh kéo dài, họ có thể sẽ được hỗ trợ tiền phòng những tháng tiếp theo.
Người thuê trọ khoe quà được chủ nhà tặng. Dãy trọ nơi chị Phúc thuê gồm 20 phòng với mức giá 1,1 triệu đồng/tháng do ông Bùi Minh Trí làm chủ.
‘Vợ chồng bác Trí ở xa nên việc trông coi nhà trọ nhờ chị Hoàng Thị Nhài quản lý. Vừa rồi, đại diện chủ trọ cũng đến từng phòng hỏi thăm tình hình, lắng nghe từng khó khăn của các gia đình.
Sau đó, chủ trọ cũng khuyên chúng tôi hạn chế ra ngoài, hạn chế tụ tập… tuân thủ các quy định về y tế để phòng dịch bệnh’, chị Phúc chia sẻ thêm.
Nhận quà dù rất vui nhưng nữ công nhân này không quá bất ngờ vì chị thừa nhận người thuê ở đây thường xuyên nhận được sự quan tâm, giúp đỡ từ chủ trọ.
Gửi con ở quê cho ông bà, 10 năm nay vợ chồng chị vào Bình Dương làm công nhân, cũng là từng ấy năm họ thuê phòng ở xóm trọ này. ‘Chúng tôi chẳng bao giờ có ý định chuyển phòng vì chủ trọ quá tốt. Nơi đây, như nhà của chúng tôi vậy’, chị khẳng định.
Xóm trọ nơi vợ chồng chị Phúc gắn bó suốt 10 năm. Vào những ngày Tết, chủ trọ đến từng phòng hỏi thăm và tặng quà Tết. Chị Phúc cũng nhớ những năm vợ chồng chị phải ở lại đón Tết tại Bình Dương. Nhờ tình cảm quan tâm của chủ trọ, họ bớt cô đơn hơn nơi đất khách quê người.
Cũng theo nữ công nhân, đợt này, do ảnh hưởng dịch Covid-19, nên công ty chị cắt giảm tăng ca vì vậy thu nhập cũng bị giảm. ‘Trong mùa dịch công việc khó khăn hơn nhưng vợ chồng bác chủ hiểu và thông cảm, có những hành động hỗ trợ như vậy, chúng tôi rất xúc động’, chị nói.
Gia đình chị Hạnh (Thanh Hóa) cũng là thành viên ở xóm trọ này từ năm 2017. Chị sinh con nên thuê 2 phòng trọ để tiện sinh hoạt.
‘Gia đình tôi nhận được 2 phần quà và cả 2 phòng trọ đều được giảm tiền thuê. Xa quê vào đây lập nghiệp, nhận được sự hỗ trợ của người chủ nhà, chúng tôi xúc động khó nói hết thành lời’, chị cho biết.
Trước đó, nhiều cá nhân, tổ chức trên cả nước cũng đã hỗ trợ tiền/hiện vật cho các cá nhân, tổ chức để cùng vượt qua khó khăn trong thời kỳ dịch bệnh.
Người dân ủng hộ các y bác sĩ ở bệnh viện Bạch Mai và Nhiệt đới Trung ương. Trong đó, nhóm cư dân ở một chung cư cao cấp tại Thanh Xuân (Hà Nội) đã gửi tặng 1000 bộ quần áo bảo hộ, 2000 hộp mỳ tôm, 4900 chiếc bỉm cao cấp cho bệnh viện Bạch Mai và bệnh viện Nhiệt đới Trung Ương để chung tay phòng chống dịch Covid-19.
Bà chủ Bình Dương miễn tiền trọ 80 phòng, khách thuê bật khóc
Hiểu những khó khăn của người thuê trọ khi dịch bệnh Covid-19 diễn biến phức tạp, chị Dương quyết định giúp họ vượt qua thời gian khó khăn.
" alt="Chủ trọ Bình Dương đi từng phòng tặng quà, giảm tiền thuê cho công nhân nghèo" />Tính bố tôi thì hoàn toàn trái ngược, hay ba hoa, sĩ diện. Chẳng phải cứ riêng nhà mình mà nhà con cái có gì mới cũng đi khoe, rất hay tự hào, luôn muốn thể hiện nhà mình khá giả. Chính vì vậy chồng tôi và bố vợ không hợp nhau, ít khi ngồi lâu trò chuyện như hai anh con rể khác.
Chuyện cũng chẳng có gì đáng nói nếu nhà tôi không mua xe ô tô. Và chồng tôi với món gia tài lớn tiền tỉ này nâng niu vô cùng vì đó là ước mơ suốt nửa đời người của anh nay mới có được.
Một lần về ông bà ngoại chơi, bố tôi bảo để ông lái thử. Bố tôi cả cuộc đời sống nhờ nghề lái xe, đã về hưu gần hai chục năm nay rồi, có lẽ đã lâu không lái, bố tôi căn không chuẩn khiến hông xe quẹt vào cánh cổng bị xước xát. Sau hôm ấy, chồng tôi xót xe vô cùng. Tuy nhiên, chúng tôi không nói chuyện này cho bố biết sợ ông xấu hổ vì ông luôn tự hào mình vốn là tay lái cừ khôi giàu kinh nghiệm.
Tuần trước tôi ghé qua nhà, bố nói với tôi:
- “Cuối tháng này, ông bạn chiến đấu ngày xưa của bố cưới vợ cho cháu đích tôn. Con về nói với chồng con, hôm đó cho bố mượn cái xe, đi cho nó oách. Hồi xưa mấy ông cứ chê bố nhìn dáng là biết khổ cả đời. Đời này, chết mới biết ai khổ hơn ai”. Nói rồi bố tôi cười rất đắc chí.
- “Chồng con kĩ tính lắm, không biết anh ấy có chịu không, hay để anh ấy chở bố đi?”
- “Tao biết lái, sao nó phải chở đi. Nó không cho mượn thì đừng gọi tao là bố vợ nữa”.
Tôi về nói lại với chồng, chưa dứt câu anh đã giãy nảy: “Không được, nhất định anh không để bố đi xe đâu”. Lý do anh đưa ra là bố tôi bảy mươi tuổi rồi, mắt mờ chân chậm rồi, chạy xe rất nguy hiểm. Anh còn nhắc lại vụ bố từng làm xước xe: “Cái cổng xe đi lọt thỏm thế mà bố còn đi không xong, lưu thông trên đường an toàn sao được”.
Tôi nói với anh, bố cả đời lái xe, giờ tuy già rồi nhưng vẫn khỏe. Vả lại quãng đường cũng chỉ tầm 10km, chắc không vấn đề gì. Dù vậy, chồng tôi nhất định không là không. Anh nói: “Bố có từ mặt anh cũng không cho bố mượn xe, nhẹ thì mất của, nặng thì mất người. Ai biết thế nào được, bệnh tim không chết lại chết vì bệnh sĩ thì sao”.
Tôi rất khó chịu vì thái độ của chồng khi nói về bố vợ. Tính anh tôi hiểu rõ, anh là vì không muốn cho bố vợ mượn xe, sợ chẳng may có gì thì lại hỏng xe, mất tiền chứ không phải lo lắng an toàn này nọ. Anh thà giữ của, không hề sợ tình cảm gia đình sẽ sứt mẻ đi.
Tôi chưa nói với bố tôi về việc này, vì biết ông sẽ giận. Con rể có xe nhưng lại nhất định không cho bố vợ mượn. Có ai quá đáng như chồng tôi không?
Bạn trai tôi qua đời ở Vũ Hán: Cuộc tình sinh ly tử biệt của cô gái trẻ
Chúng tôi đã hẹn tháng 3 sẽ cùng đến Đông Hồ để chụp ảnh cưới lúc hoa anh đào nở rộ. Đã hẹn sẽ cùng nhau cố gắng, xây dựng tổ ấm. Thế mà giờ đây mọi thứ đều đã tan biến.
" alt="Chồng tôi thà bị từ mặt, nhất định không cho bố vợ mượn xe" />Các runner đều trân trọng những ngày tập luyện hoàn hảo, và thất vọng với những ngày mà mọi thứ diễn ra không suôn sẻ. Nhưng theo Brad Stulberg, tác giả cuốn "The Practice of Groundedness" và đồng tác giả "Peak Performance", những buổi tập không hoàn hảo đó có thể có giá trị hơn.
" alt="Tầm quan trọng của những buổi tập không tốt" />Tôi có một nhóm bạn thân từ hồi Đại học. Trong nhóm có hai người đã nên đôi vợ chồng. Để đến với nhau, họ đã vượt qua rất nhiều khó khăn về khoảng cách địa lý và sự ngăn cách của gia đình bạn trai (lý do họ chê cô gái không có bố).
Tôi rất ngưỡng mộ tình yêu và niềm hạnh phúc của họ, cho đến khi phát hiện ra cậu bạn trai kia ngoại tình lúc thấy cậu ấy dỗ dành một cô gái trong quán cà phê có vẻ như đang giận dỗi.
Tôi có chủ động gặp cậu bạn thân hỏi chuyện. Lúc đầu cậu ấy nói tôi hiểu lầm, nhưng sau rồi cũng thú nhận đó là cô bạn gái hồi cấp 3 mà cậu thầm thương trộm nhớ nhưng tính nhát gái nên không dám nói ra.
Họ gặp lại trong đợt hội khóa ở trường cũ, tưởng chuyện cũ nên mới thổ lộ cho cô kia biết kiểu “đem chuyện làm quà”, không ngờ cô kia ôm cậu ấy khóc, trách cậu ấy không nói sớm, vì cô kia cũng thích nhưng không dám mở lời.
Cô kia hôn nhân không hạnh phúc, đang bên bờ vực đổ vỡ, thường xuyên liên lạc với cậu ấy để tâm sự. Rồi “lửa gần rơm”, tình cảm ngày xưa sống dậy. Cậu ấy xin tôi đừng để cho vợ cậu ấy biết. Họ chỉ mới qua lại và cậu ấy hứa sẽ sớm chấm dứt mối quan hệ này.
Tôi biết cô bạn thân tôi rất yêu chồng và tin tưởng tuyệt đối. Nếu cô ấy biết, chắc chắn sẽ rất suy sụp. Thôi thì, thêm một chuyện, chi bằng bớt một chuyện. Mỗi lần đi chơi chung, vợ chồng họ vẫn tình cảm với nhau, tôi thấy rất thương bạn, bị chồng lừa dối mà không hề hay biết.
Tuy nhiên gần một tháng trôi qua rồi, cậu bạn vẫn chưa dứt được cô kia, còn nói cần thời gian vì cô kia đang làm thủ tục li hôn, sợ dừng lại lúc này sẽ khiến cô ấy cảm thấy bị cả thế giới bỏ rơi sinh ra tiêu cực.
Giờ thì tôi không biết việc mình che giấu cho cậu bạn là sai hay đúng nữa. Xem ra mối tình ngoài luồng này rất có sức nặng. Ai cũng là bạn tôi, tôi không thể vì giúp chồng mà để vợ sống trong lừa dối. Việc ôm bí mật này khiến tôi rất day dứt. Tôi có nên nói chuyện này cho cô vợ biết để họ tự giải quyết với nhau hay không?
Nữ trưởng phòng vướng lưới tình của anh bảo vệ
Bên Huy tôi thấy mình thật nhỏ bé, Huy biết cách làm tôi hài lòng, hạnh phúc.
" alt="Tôi có nên bao che khi biết bạn thân ngoại tình" />
- ·Nhận định, soi kèo Monza vs Parma, 21h00 ngày 15/3: Khó cho cửa trên
- ·32 ngày cách ly ở Campuchia và Sài Gòn của em bé 10 tháng tuổi
- ·Hôn nhân mà thiếu điều này thì chắc chắn sẽ ly hôn
- ·Bỏ cuộc sau 12 năm thuê nhà trọ 30 m2 ở Sài Gòn
- ·Nhận định, soi kèo Mainz vs Freiburg, 21h30 ngày 15/3: Đối thủ khó chịu
- ·Tôm chiên sandwich, món mới ngon khác lạ cho bữa sáng
- ·HLV Enrique từng mắng xối xả Mbappe ở Champions League
- ·Khóc nghẹn khi biết lý do chồng nhất quyết đòi ly hôn
- ·Nhận định, soi kèo Monza vs Parma, 21h00 ngày 15/3: Khó cho cửa trên
- ·Mẹo tráng trứng lạ mắt với cơm và xúc xích