9 câu ngày nào bố mẹ cũng cần nói để con cảm thấy hạnh phúc và thông minh hơn
Những câu nói tích cực của bố mẹ có ý nghĩa rất lớn đối với sự phát triển tinh thần của trẻ nhỏ. Dưới đây là những câu nói hết sức đơn giản nhưng nếu trẻ được nghe bố mẹ nói hàng ngày,âungàynàobốmẹcũngcầnnóiđểconcảmthấyhạnhphúcvàthôngminhhơgiao hữu quốc tế chúng sẽ trở thành những đứa trẻ vui vẻ và thông minh hơn.
Ngôn từ tích cực là một trong những chìa khóa quan trọng giúp bố mẹ nuôi dạy con hiệu quả hơn. Những câu nói ngắn gọn nhưng đầy sự chia sẻ, khích lệ, động viên giống như một liều thuốc "thần kỳ", không chỉ giúp trẻ cảm nhận được tình yêu thương của bố mẹ, mà còn có thể khiến trẻ vượt qua mặc cảm, tự tin, cởi mở hơn, thông minh hơn, đồng thời nuôi dưỡng và phát triển những nét tính cách tích cực ở trẻ.
Dưới đây là những câu nói mà bố mẹ ngày nào cũng nên nói với con, vào bất cứ lúc nào có cơ hội, hãy luôn ngồi xuống ngang bằng với tầm mắt của con, nhìn thẳng vào mắt chúng và nói những câu nói này kèm theo một cái ôm hay cái nắm tay thật chặt, bố mẹ sẽ nhận thấy điều kì diệu đến với gia đình mình và các con.
Đừng bao giờ tiết kiệm câu nói này với con, hãy nói chúng thật nhiều không phải để chứng minh tình yêu của bạn với các con, mà để cho chúng cảm nhận được rằng, dù chúng có thế nào đi nữa thì tình yêu của bố mẹ dành cho con là không bao giờ thay đổi. "Bố mẹ rất vui khi...", "Bố mẹ rất thích..." là những mẫu câu bạn nên nói thường xuyên để khích lệ những việc làm, hành động tốt hay những hành vi, cảm xúc tích cực của con. Đứa trẻ nào cũng sẽ tươi tắn thức giấc nếu chúng biết rằng bố mẹ thích thú với nụ cười lúc thức dậy của chúng thế nào hay nếu bạn thường xuyên nói "Bố mẹ rất vui vì có con giúp gấp quần áo" thì lũ trẻ sẽ cảm thấy vai trò của chúng thật quan trọng và có thêm nhiều động lực tự thân để làm việc nhà đều đặn hơn. Câu nói này giúp các con cảm nhận được rằng chúng thật có "giá trị"đối với bố mẹ. Không phải đợi đến khi con đạt được một thành tích thật lớn nào đó, bạn mới "ban thưởng" cho con câu nói này. Hãy nói chúng để ghi nhận quá trình cố gắng và sự nỗ lực không ngừng của con chứ đừng chú trọng vào kết quả. Khi trẻ cố gắng hết mình và được ghi nhận chúng sẽ mạnh mẽ và tự tin hơn với mọi việc mình làm. Câu nói này sẽ giúp trẻ biết tự hào và yêu thương những điều khác biệt của bản thân mình. Chúng hiểu rằng, khác biệt là một thế mạnh của mình để tự tin tỏa sáng theo cách của riêng mình. Điều này là một trong những bí quyết tuyệt vời giúp các con xây dựng nền tảng đạo đức, đặc biệt là sự trung thực của bản thân. Không cần những bài học giáo điều, câu nói này sẽ giúp bố mẹ dạy con tự tin và tự hào về giá trị của bản thân mình cũng như những điều mà chúng có thể làm là không giới hạn và luôn có ý nghĩa đối với bố mẹ. Để khích lệ con theo đuổi tận cùng mọi kế hoạch, ước mơ của mình, không có gì hiệu quả hơn là hãy nói câu nói này với trẻ hàng ngày, đối với bất cứ việc làm nào của trẻ hay thử thách mà chúng gặp phải. Niềm tin của cha mẹ vào con sẽ là động lực thúc đẩy vô cùng lớn để chúng học cách không bao giờ từ bỏ. Bố mẹ hãy tỏ ra thật sự cảm kích khi nói câu nói này với con, đó thực sự là một điều tuyệt vời bạn mang đến cho lũ trẻ mỗi ngày và khiến chúng hạnh phúc hơn. |
(Theo Hải An/ Infonet)
(责任编辑:Công nghệ)
下一篇:Nhận định, soi kèo Crystal Palace vs Brentford, 21h00 ngày 26/1: Bẻ cánh Bầy ong
- Em đang học lớp 10, muốn theo Hình sự và đang tìm hiểu ngành này ở Học viện An ninh và Học viện Cảnh sát Nhân dân.
Em không biết nên học ở đâu sẽ thuận lợi hơn. Mong các anh, chị có kinh nghiệm tư vấn và cho lời khuyên.
Nguyên Bảo
Bạn cần tư vấn gì? Trở lại Giáo dụcTrở lại Giáo dục" alt="Nên học ngành Hình sự ở Học viện An ninh hay Cảnh sát?" /> - Tại hội trường Quận ủy quận 1 (TP HCM), Vietcombank công bố tài trợ 500 triệu đồng học bổng Nguyễn Hữu Thọ - Quỹ học bổng hỗ trợ học sinh, sinh viên có hoàn cảnh khó khăn tại quận 1. Hoạt động với sự đồng hành của Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam.
Sự kiện với sự tham gia của đại diện Vietcombank TP HCM, đại diện Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và hơn 400 học sinh, sinh viên học giỏi, có hoàn cảnh khó khăn.
- Không chỉ giúp cho cậu con riêng tật nguyền bằng tuổi mình của người vợ hờ biết đi, Long còn chạy ngược, chạy xuôi lo cho Ngân được hưởng chế độ chính sách của Nhà nước.
Câu chuyện tình của "chồng 30- vợ 60"gây xúc động bởi những minh chứng tình yêu khó tin
Hết lòng lăn lộn vì “con”
Cậu con trai tật nguyền Triệu Tiến Ngân chứng kiến từ đầu câu chuyện của chúng tôi và bà Năm. Nó chỉ cười và thi thoảng nói những câu không ai nghe rõ. Tôi hỏi: “Long có thương em không?”. Nó hồn nhiên trả lời bập bẹ: “Long thương ít thôi, không nhiều đâu”. Bà Năm ngồi ngoài nghe con trai trả lời như thế liền bênh vực Long. Bà hỏi con trai: “Mày muốn người ta thương mày như thế nào nữa? Mày xem anh trai mày, chị gái mày đã bao giờ giúp mày được việc gì chưa? Người ta là người dưng nước lã, người ta bế mày đi tắm, mang cơm cho mày ăn, ăn xong người ra lại dọn cho mày. Mày còn muốn như thế nào nữa?”. Cậu con trai chỉ ngồi cười khi nghe mẹ nói.
Long (ngồi ghế) và con trai bà Năm Bà Năm bảo: “Thằng Ngân này lì lắm, nó đã từng lấy cục đá rất to ném Long đến chảy cả máu. Nếu là người khác có mà nó chẳng chết với người ta rồi, may mà Long thương tôi nên cũng thương nó, không chấp đâu”. Rồi bà bắt đầu kể lại những ngày đầu tiên Long chính thức về ở với bà, cùng nhau chăm sóc Ngân. Hồi đầu Ngân không đi lại được. Ngân thì nặng, bà thì gầy lại thêm công việc vất vả, đầu tắt mặt tối suốt ngày nên không thể giúp Ngân tập đi. “Từ ngày Long về ở cùng, đi làm thì thôi chứ về nhà, cứ lúc nào rỗi là Long lại dìu nó (Ngân - PV) tập đi. Ban đầu thì đi quanh nhà thôi, nhưng vì hồi ấy chưa làm nhà nên cái sân gồ ghề lắm. Ngân bị ngã triền miên, đau đến mức chán không muốn tập đi nữa. Thương Ngân, Long cõng nó qua con suối cho tập đi trên đường bằng phẳng hơn để nó bớt ngã hoặc có ngã thì cũng không đau như khi tập trên sườn núi”, bà Năm chia sẻ. Nghe mẹ kể chuyện, Ngân chỉ ngồi lắng nghe, thi thoảng lại cúi đầu xuống, cười rất hiền như thể biết lỗi của mình vậy.
Bà Năm bảo, Long cho Ngân tập đi được hơn một năm thì nó tự chống gậy đi được. Bây giờ Ngân có thể dùng gậy tự đi qua suối được rồi.
Từ ngày biết đi, Ngân la cà khắp thôn xóm. Nhiều hôm đến tối muộn chưa thấy Ngân về nhà, Long lại phải đi tìm. Mà tìm thấy thì Ngân cũng có chịu về ngay đâu, lại phải mắng mỏ, quát tháo một hồi nó mới chịu đứng dậy. Mà Ngân thì cục tính, rất nhiều lần đánh Long chỉ vì bị Long gọi về.
Kể đến đây, bà Năm quay sang nhắc Ngân: “Đến nhà ai chơi phải biết giờ về cho họ đi ngủ. Long đi làm tối ngày mệt mỏi, đến khi muốn ngủ thì lại phải đi khắp thôn tìm mày. Thế mà mày còn đánh người ta. Mày xem đã ai tốt với mày như Long chưa?” – bà Năm nhắc lại câu nói lúc trước. Ngân chỉ mỉm cười, lái đề tài sang chuyện khác: “Nhưng Long cũng thương mẹ ít thôi, có thương nhiều đâu”.
Tôi ngạc nhiên: “Thương ít là thế nào?”. Ngân trả lời: “Thi thoảng vẫn mắng mẹ em. Mà mẹ em thì thương Long nhiều lắm”. Tôi càng ngạc nhiên hơn. Một người tật nguyền như Ngân sao lại để ý được nhiều chuyện thế, trong khi Long và bà Năm sống ở ngôi nhà bên kia suối. Ngân kể: “Mẹ thương Long lắm! Mỗi lần Long đi rừng về đau chân hay ghẻ lở là mẹ lại tự lên rừng tìm lá về tắm cho Long. Có ngày chiều muộn Long về, chân bị sưng tấy, mẹ bỏ cả bữa cơm, vội vàng vào rừng tìm cây thuốc về bó cho Long”. Ban đầu, nghe con trai kể chuyện thì bà Năm im lặng, sau rồi bà mới thanh minh: “Thế tao không lo cho Long thì ai lo cho Long nữa. Người ta thương mày thế, tao cũng phải thương người ta chứ”.
Hết chuyện tập đi cho Ngân lại đến chuyện Long trèo đèo, vượt suối vào xã, lên huyện để lo chính sách cho con trai của vợ. Bà Năm kể, có ngày không biết Long đi bao nhiêu cây số để đi làm chế độ cho đứa con của bà. Hết đưa Ngân đi khám sức khỏe lại đi tìm hiểu chế độ. Mà đâu chỉ đi một lần, nguyên khám sức khỏe cũng phải đi lại vài lần, lúc thì thiếu chỉ số này, khi thì thiếu kết luận kia. Mà đường đi thì khó khăn lắm. Lo xong mọi thủ tục, Long lại là người trực tiếp đi lấy 300.000 đồng/tháng tiền chế độ cho Ngân. Bà Năm bảo: “Nhiều khi 2 đứa đánh nhau, Long giận không đi lấy nữa đấy. Khi nào Long hết giận lại sẽ đi. Mà cán bộ xã cũng chỉ cho Long nhận tiền hộ Ngân thôi, anh chị ruột của nó đến nhận cũng không được mà”.
Kỳ công làm nhà cho “vợ”
Ông Bàn Văn Đường cho biết: “Trước đây con đường đất chính dẫn vào thôn gập ghềnh, khúc khuỷu, một bên là vực, một bên là rừng, qua 2 con suối mà không có cây cầu nào. Nếu trời nắng thì còn có thể đi lại được, nếu vào ngày mưa thì thôn gần như bị cô lập hoàn toàn”. Rồi ông chia sẻ: “Công nhận chú Long tốt thật đấy, không những lo cho con trai riêng của vợ mà còn góp công, góp của xây được ngôi nhà khang trang cho người vợ không hôn thú của mình. Hiếm có chàng trai nào làm được như vậy lắm”.
Bà Năm Chỉ vào ngôi nhà khang trang mọc sừng sững bên núi, bà Năm bảo: “Để làm được ngôi nhà này, Long là người vất vả nhất. Chúng tôi lấy tiền dành dụm được sau 8 năm cùng nhau làm ăn và bán bớt một phần diện tích keo mới đủ tiền làm đấy. Nhưng nếu Long không nhận công việc trực tiếp đi rừng lấy bạch đàn về dựng nhà thì chắc tôi không đủ dũng cảm để quyết định xây nhà đâu vì con cái không góp được với tôi một đồng nào. Đã thế khi xây nhà xong, có đứa còn bảo tôi có nhiều tiền thì chia cho con cái đi, để đấy chết có mang theo được đâu. Tôi buồn nhiều lắm, may mà có Long chia sẻ cùng”.
Ông Bàn Văn Đường cũng đồng tình: “Thôn xóm vẫn nói, nếu không có chú Long đến ở cùng thì gia đình bà Năm sao được như ngày hôm nay”. Đang nói đến chuyện Long lo lắng cùng bà Năm gánh vác việc nhà, ông Đường đột ngột quay qua bảo với bà Năm (2 người là anh em con chú, con bác): “Cô làm thế nào thì làm, đừng để chú Long thiệt thòi quá, nhỡ sau này cô có xảy ra chuyện gì thì chú ấy tính sao. Hay là sinh cho chú ấy một đứa con đi” – ông Đường dè dặt hỏi. Bà Năm chỉ im lặng, tay mân mê vạt áo như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tôi ngồi nghe và hiểu ý của ông Đường. Hai người không phải là vợ chồng hợp pháp, nhà xây thì bà Năm đứng tên. Nếu xảy ra chuyện gì thì Long trắng tay. Hỏi bà Năm về ý định của Long khi quyết tâm xây nhà cho bà, bà Năm cho biết: “Thì chúng tôi cũng bàn bạc nhiều chứ. Tôi xác định ở lại đây, sống tuổi già ở đây. Nếu không làm nhà, sau này nhỡ xảy ra chuyện gì thì tôi biết ở đâu? Long ở lại đây thì cứ ở, có ai đuổi Long đi đâu”. Có lẽ bà Năm không hiểu ý của tôi. Tôi diễn giải lại suy nghĩ của mình lần nữa. Như đã hiểu, bà Năm bảo: “Sao tôi để Long thiệt được. Long đã làm cho mẹ con tôi không biết bao nhiêu việc, đã cưu mang, giúp đỡ gia đình tôi suốt 10 năm qua. Tôi cảm ơn Long nhiều lắm. Tôi đang nhờ người vào đo để làm sổ đỏ cái quán trước nhà cho Long. Đất ấy, nhà ấy sẽ toàn quyền Long quyết định. Nếu sau này Long lấy vợ thì ở đấy, hoặc đi đâu là do Long tự quyết”. Tôi trố mắt ngạc nhiên: “Cô cho Long đi lấy vợ ư”. Đến lượt bà Năm tròn mắt: “Sao không? Tôi giục suốt ấy chứ nhưng Long chưa ưng đám nào”.
Theo Giadinh.net
" alt="Minh chứng tình yêu kỳ lạ của 'chồng 30" /> - Mất con sau 2 ngày thuê bảo mẫu
Đối với những người làm cha mẹ, không có gì đau khổ hơn việc bị mất một đứa con vào tay những kẻ bắt cóc. Vợ chồng họ Tào ở Quế Lâm (Quảng Tây, Trung Quốc) cũng vậy. Họ đã dành gần nửa cuộc đời mòn mỏi đi khắp nơi tìm con trong nỗi ân hận, day dứt.
Hồi tháng 1/1988, đúng lúc vợ chồng họ Tào muốn tìm người chăm sóc cho cậu con trai Tào Bình 5 tháng tuổi thì có một cô gái trẻ đến xin làm bảo mẫu. Qua trò chuyện, bà Tào cảm thấy cô gái này khá đáng tin nên đã nhận vào làm. Không ngờ, đến ngày thứ 2, cô gái lẳng lặng bế Tào Bình đi mất.
Bà Tào cuống cuồng báo cảnh sát để họ phát đi thông báo tìm người. Bản thông báo có ảnh Tào Bình mặc một chiếc áo khoác bông dày, khuôn mặt tròn trịa, tóc rậm và đôi mắt to tròn. Ngoài ra, trên đó còn có hình phác họa nữ bảo mẫu đã bắt cóc cậu bé.
Thời điểm đó, không chỉ trông chờ vào cảnh sát, gia đình họ Tào còn huy động người thân, bạn bè tỏa ra khắp các bến tàu, bến xe tìm kiếm. Họ thậm chí còn xin kiểm tra những hành khách xách theo các va li, túi xách cỡ lớn vì nghĩ rằng kẻ bắt cóc sẽ giấu đứa trẻ trong đó.
Thông báo tìm người năm 1988 của cảnh sát Quế Lâm. Tuy nhiên, vì cô gái kia dùng tên giả, thông tin giả nên cảnh sát không thể tìm ra tung tích của cô ta cũng như Tào Bình.
Việc con trai bị bắt cóc khiến vợ chồng họ Tào suy sụp. Họ bắt đầu lao vào công cuộc tìm con triền miên từ năm này qua tháng khác. Hơn một năm sau, họ sinh thêm một cô con gái đặt tên là Tào Dĩnh. Tuy nhiên, nỗi nhớ thương con trai đầu lòng không vì thế mà vơi bớt.
Trong nhà mình, bà Tào để riêng một chiếc tủ để cất đồ chơi của Tào Bình và không cho phép con gái động vào. Thậm chí, vợ chồng bà Tào còn luôn đặt con gái trong mối tương quan so sánh với anh trai. Mỗi khi Tào Dĩnh phạm lỗi, họ thường nói rằng: “Anh của con nhất định sẽ không làm như thế”.
Khi mua các món đồ lưu niệm, ông bà Tào thường mua hai chiếc và bảo với Tào Dĩnh: “Cái này của con, còn cái kia là của anh trai”. Hành động và suy nghĩ của bố mẹ khiến nhiều lúc Tào Dĩnh nghĩ rằng, anh trai đang ở trong nhà và lớn lên cùng mình.
Nỗi ám ảnh về đứa trẻ bị bắt cóc khiến vợ chồng họ Tào đề ra những nguyên tắc vô cùng khắt khe với con gái. Từ nhỏ, Tào Dĩnh luôn được đặt trong tầm mắt của cha mẹ. Ông bà Tào không thuê bảo mẫu, luôn tự mình đưa đón con, không cho phép con được nhận đồ ăn của người lạ. Tào Dĩnh sớm phải học thuộc số điện thoại của gia đình và luôn mang trong túi một thẻ điện thoại mệnh giá 50 tệ.
Trong suốt 30 năm, vợ chồng họ Tào liên tục đăng thông tin lên báo chí, các trang web tìm kiếm trẻ em bị bắt cóc. Họ còn kết nối với dữ liệu ADN tìm kiếm những đứa trẻ mất tích của cơ quan chức năng.
Suốt nhiều năm không có tin tức, họ nghĩ rằng, Tào Bình đã bị bán tới một nơi nào đó rất xa. Họ còn hy vọng Tào Bình được một gia đình khá giả nào nuôi dạy, được học hành đến nơi đến chốn.
Con trai quay lưng lại với mẹ đẻ
Tháng 5/2020, với sự trợ giúp của cảnh sát, vợ chồng họ Tào cuối cùng cũng tìm ra tung tích của con trai. Tào Bình lúc này đã có vợ và hai con. Anh sống ở một vùng nông thôn cách Quế Lâm chưa đầy 200km. Kẻ bắt cóc Tào Bình tên thật là Tần Phương. Suốt 32 năm, bà Tần không bán Tào Bình cho ai khác mà tự mình nuôi dưỡng.
Biết con trai đã phải chịu nhiều thiệt thòi, ông bà Tào tìm mọi cách bù đắp cho con. Thời gian đầu, mối quan hệ của Tào Bình với cha mẹ đẻ khá thuận hòa, vui vẻ. Thi thoảng, anh đưa vợ con đến ăn cơm cùng ông bà Tào. Bà Tào còn tặng cho con dâu một chiếc vòng vàng như món quà gặp mặt.
Ngay trong lần đầu tiên gặp gỡ, Tào Bình đã nói rằng, anh không muốn mẹ nuôi phải ngồi tù. Tuy nhiên, những bất đồng dần dần xảy ra, đặc biệt là chuyện liên quan đến vấn đề giáo dục con cái.
Vợ chồng bà Tào vô cùng xót xa khi biết rằng, sau khi học hết cấp 2, con trai đã phải đi làm kiếm tiền thay vì tiếp tục học lên cấp 3 như các bạn cùng trang lứa. Bà Tào vì thế muốn chuyển trường cho cháu trai đến Quế Lâm để cháu có cơ hội phát triển tốt hơn, tránh đi vào lối mòn của bố trước đây. Tuy nhiên, Tào Bình không đồng ý.
Bà Tào từ lâu đã quyết kiện kẻ bắt cóc ra tòa. Bà luôn ấm ức cho rằng, Tần Phương đã cướp đi tương lai của con bà. Tào Bình đáng lẽ đã có thể vào đại học và có một cuộc sống tốt hơn nếu không bị bắt cóc.
Khi mâu thuẫn về chuyện học hành của cháu trai xảy ra, bà và con gái càng muốn Tần Phương phải ngồi tù. Bà mong muốn Tào Bình sẽ đứng ra làm chứng trước tòa, chống lại mẹ nuôi Tần Phương.
Tuy nhiên, Tào Bình nói, bao năm qua, mẹ nuôi đối xử với anh rất tốt. Vì vậy, anh không muốn làm bất cứ điều gì tổn thương đến bà ấy. Hơn nữa, hiện giờ anh đã có cuộc sống riêng nên muốn chuyên tâm vun vén cho gia đình. Anh không muốn cuộc sống bình lặng của mình bị đảo lộn.
Nghĩ đến những cay đắng mà mình phải gánh chịu bao năm qua, những thiệt thòi của con trai, bà Tào không đồng tình. Điều này khiến cho mối quan hệ của bà và con trai ngày càng xấu đi. Bà Tào giúp đỡ về vật chất hay quan tâm thế nào Tào Bình cũng không chịu nhận, thậm chí anh còn la mắng, chửi rủa, coi mẹ đẻ như kẻ thù.
Tháng 8 vừa qua, viện kiểm sát đã bác bỏ vụ kiện của bà Tào vì cho rằng, thời hạn truy tố vụ việc đã quá 20 năm. Tuy nhiên, bà Tào và con gái không chấp thuận và nói sẽ trình vụ việc lên cơ quan cấp cao hơn. Theo họ, trong vụ việc này, Tào Bình bị mẹ nuôi bắt cóc. Tần Phương không phải là người mua mà là nghi phạm trong vụ án hình sự.
Hành vi của Tần Phương đã vi phạm nghiêm trọng luật hình sự và tình tiết này sẽ không thể thay đổi bất kể đứa trẻ bị bắt cóc mong muốn ra sao. Thứ hai, xét về góc độ đạo đức, cha mẹ ruột của Tào Bình chính là nạn nhân lớn nhất, họ đã ngày đêm đau khổ vì mất con trong hơn 30 năm.
Bà Tào rất buồn khi con trai nói “sự thù hận trong mắt mẹ đẻ còn lớn hơn tình cảm gia đình”. Bà cho rằng, con mình đã mù quáng “nhận giặc làm mẹ” và quan hệ tình cảm này dựa trên một sự lừa dối suốt 32 năm.
Bà sẽ kiên quyết theo đuổi vụ kiện đến cùng vì so với những đau khổ mà bà đã trải qua thì đó là việc làm hoàn toàn chính đáng. Suốt nhiều năm tìm con, bà Tào còn mắc phải chứng trầm cảm, sức khỏe ảnh hưởng nghiêm trọng.
Bà Tào muốn công lý được thực thi bởi những vụ mua bán người đã gây ra bao cuộc chia lìa máu thịt, mang lại nỗi đau không thể xóa nhòa cho biết bao gia đình. Bà Tào lo ngại, nếu pháp luật không răn đe những kẻ như Tần Phương thì ai sẽ bảo vệ công lý? Ai sẽ ngăn chặn thêm những thảm kịch xảy ra?
Hồng Hạnh (Theo Sina, Sohu)
Cô gái bị cha đẻ bắt cóc 13 năm được đoàn tụ với mẹ
Bà mẹ người Mỹ vui mừng khi được đoàn tụ với cô con gái, hiện 19 tuổi, tại một cửa khẩu biên giới Mexico sau 13 năm xa cách.
" alt="Khốn khổ tìm con 32 năm, khi đoàn tụ con lại một mực bảo vệ kẻ bắt cóc" /> - Tôi là một người có may mắn đang được tiếp xúc mỗi ngày với các sinh viên Đại học. Cả cuộc đời tôi, từ năm hai tuổi đến nay, đã hơn ba thập kỷ, đều gắn liền với trường lớp. Đến mức, tôi hay bị đùa là giống như sĩ tử, sinh đồ ngày xưa, chỉ biết cắm đầu dưới đèn, đến hẹn lại cắp ống quyển đi thi.
Tôi luôn tin, nếu có điều kiện, thì bất kỳ ai cũng rất nên học Đại học. Ngay khi chưa biết mình muốn gì, việc có những kiến thức căn bản ở Đại học vẫn rất bổ ích cho việc giúp ta hiểu hơn về bản thân ở phương diện trí tài, lẫn chí - tâm. Ta sẽ biết được giới hạn sức mình trong môi trường lao động không chân tay, và hiểu lĩnh vực nào sẽ cho ta nhiều cảm hứng để hoạt động nhất? Vì mối quan hệ với nghề là lâu dài, nên càng có nhiều kiến thức về bản thân và chuyên môn, ta càng dễ lựa chọn công việc phù hợp.
Đặc biệt, những kỹ năng mềm như đọc, viết, giao tiếp, diễn giải, suy luận, phân tích, tranh luận, mà ta học được ở Đại học là cực kỳ bổ ích cho bất cứ ngành nào, cũng như cho cuộc sống ý nghĩa, thỏa mãn nói chung. Ta có thể có một ngàn ý tưởng cao siêu, hữu ích, nhưng nếu không biết cách trình bày và thể hiện chúng với người đối diện (chưa nói đến áp dụng thực tiễn), thì nó sẽ mãi là mơ mộng. Đại học cho ta những phương tiện, công cụ để mài giũa ý tưởng đó thành sản phẩm đẹp, thực tế.>> 'Điểm ưu tiên thi đại học không tạo ra bất công'
Tôi biết ơn sự học bao nhiêu, lại càng trân trọng, đau lòng vì nỗi mất mát khi không có sự học bấy nhiêu. Ngay ở ngôi trường tôi đang nghiên cứu luận án và dạy học, cũng nằm ở địa phương tương đối nghèo. Các sinh viên của tôi đa phần là thuộc tầng lớp "tay làm hàm nhai", trung lưu trở xuống, đi học nhờ trợ cấp. Rất nhiều người trong số đó là thế hệ đầu trong gia đình được vào Đại học.
Tôi cảm nhận được rất rõ sự chênh lệch giữa họ với bạn học chung Đại học ở thời của mình - nơi mà đại đa số sinh viên (trừ tôi) đều thuộc tầng lớp trung lưu trở lên. Vì thế, sinh viên của tôi phải nỗ lực hơn rất nhiều lần. Bản thân tôi cũng phải như vậy để giúp họ hoàn thành tốt việc học. Tấm bằng Đại học với các sinh viên của tôi cũng có ý nghĩa khác hẳn với sinh viên nơi khác.
Tôi luôn tin giáo dục là cốt lõi cho sự tồn hưng của một xã hội, sự khai trí cho mỗi cá nhân. Và vì vậy, tôi luôn ấp ủ một ngày nào đó có thể giúp sức biến việc học thành lối thoát cuộc đời cho thật nhiều trẻ em ở Việt Nam.
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
" alt="'Ai cũng nên học Đại học'" /> - BS.CKI Lê Quang Hưng, Trung tâm Y học bào thai, Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh TP HCM, cho biết khi mang thai, cơ thể phụ nữ trải qua nhiều thay đổi để thích nghi với sự phát triển của thai nhi. Đôi khi những vấn đề này có thể gây mệt mỏi, khó chịu.
Chuột rút
Chuột rút chân là cơn đau đột ngột, dữ dội ở bắp chân hoặc bàn chân, thường xảy ra vào ban đêm, trong ba tháng giữa và ba tháng cuối thai kỳ. Tập thể dục nhẹ nhàng thường xuyên khi mang thai, nhất là chuyển động vùng chân hỗ trợ cải thiện lưu thông máu, ngăn ngừa chuột rút. Thai phụ nên tham khảo ý kiến của bác sĩ về bài tập phù hợp nhằm đảm bảo thai kỳ an toàn. Uống đủ nước, bổ sung canxi, tắm nước ấm, massage chân cũng góp phần giảm triệu chứng.
Chóng mặt
Nồng độ hormone thay đổi trong thai kỳ khiến mạch máu giãn ra, tăng lưu lượng máu nuôi thai nhi trong tử cung. Điều này làm giảm huyết áp, dẫn đến não không nhận đủ máu và oxy, gây chóng mặt. Thai phụ bị thiếu máu hoặc giãn tĩnh mạch cũng dễ gặp tình trạng này.
Bác sĩ Hưng khuyên thai phụ đứng dậy hoặc thay đổi tư thế từ từ, làm việc nhẹ nhàng. Bổ sung thực phẩm giàu sắt, hoa quả chứa vitamin C để tránh thiếu máu.
- ·Nhận định, soi kèo Lecce vs Inter Milan, 0h00 ngày 27/1: Chiến thắng nhọc nhằn
- ·Mùa Lễ Vu Lan: Cài hoa hồng đỏ trên áo để nhớ mình còn là người hạnh phúc
- ·Hà Nội: Chồng đánh vợ vào vùng kín
- ·Những bài học rèn nhân cách của người Việt xưa
- ·Nhận định, soi kèo Pumas UNAM vs Atlas, 1h00 ngày 27/1: Lợi thế sân nhà
- ·Những địa điểm du lịch Vĩnh Phúc không thể bỏ qua
- ·Ngày Valentine: Chẳng có gì xấu khi đòi hỏi điều mình muốn
- ·Chồng xin vợ 2 ngày cuối tuần ở với bồ
- ·Nhận định, soi kèo Nassaji Mazandaran vs Aluminium Arak, 20h15 ngày 27/1: Khách ‘ghi điểm’
- ·Đi nghỉ mát với vợ chả khác gì... đi đày
Sau một ngày bận rộn, có lẽ việc cuối cùng bạn muốn làm là leo lên chiếc giường yêu thích của mình. Việc tạo ra một vài "nghi thức" trước khi ngủ sẽ giúp não nhận biết đây là thời điểm giữa ngày và đêm, tạo điều kiện cho cơ thể đi vào giấc ngủ dễ dàng hơn. Các "nghi thức" trước giờ ngủ không cần phải phức tạp, bạn chỉ cần chọn một việc giúp tâm trí thư thái như một món ăn nhẹ, tắm nước ấm, hoặc 15 phút đọc sách.
2. Uống trà đen trước khi ngủ
Đa số các loại trà hoa, như trà hoa cúc hoặc trà hoa lavender, có tác dụng thư giãn và cải thiện giấc ngủ. Nhưng cũng có một số loại đồ uống mang tác dụng ngược lại, ví dụ như trà đen. Với hàm lượng caffeine cao, trà đen có thể gây ra cảm giác hồi hộp và khó ngủ.
3. Chăn có chất liệu không phù hợp
Nhiều người không thể ngủ mà thiếu một chiếc chăn nhưng ít người biết chất liệu chăn không đúng cũng có thể dẫn tới một đêm mất ngủ. Chăn làm từ polyester dễ giặt và bảo quản nhưng lại không tốt cho giấc ngủ.
Polyester là vật liệu tổng hợp nên không thoáng khí, khiến cơ thể không thể tự điều chỉnh nhiệt độ, khiến bạn thấy nóng và đổ mồ hôi là các yếu tố khiến bạn trằn trọc, khó ngủ.
4. Tập thể dục vào buổi tối
Tập luyện giúp giải phóng các suy nghĩ căng thẳng, từ đó giúp cải thiện giấc ngủ. Nhưng nếu bạn tập quá muộn vào buổi tối, nó sẽ có nhiều tác hại hơn là lợi ích. Tập thể thao một giờ trước khi ngủ sẽ không đủ thời gian để nhiệt độ cơ thể giảm xuống.
Bạn sẽ ngủ ngay lập tức nhưng sẽ bị tỉnh giấc khá thường xuyên. Nếu bạn là một người ngủ muộn và thích tập luyện vào buổi tối, hãy tìm các bài tập có cường độ thấp và tập ít nhất 4 giờ trước giờ ngủ.
5. Bỏ bữa sáng
Cho dù bạn bận đến đâu cũng không nên bỏ qua bữa sáng. Thiếu bữa sáng không chỉ ảnh hưởng đến cân nặng và khả năng tập trung trong ngày, mà nó còn ảnh hưởng đến giấc ngủ của bạn.
Những người bỏ ăn sáng thường ngủ kém ngon và thức dậy trong tâm trạng cáu kỉnh hơn những người ăn sáng đều đặn.
6. Mặc pajama ngủ
Nhiệt độ cơ thể thấp giúp ngủ ngon hơn, vì thế bộ đồ ngủ có thể làm tăng nhiệt độ cơ thể, làm bạn thấy không thoải mái trong khi ngủ. Nếu bạn không quen hoặc không có điều kiện ngủ khỏa thân, hãy lựa chọn đồ ngủ từ chất vải mỏng và thoáng mát như linen hoặc cotton.
7. Trang trí thảm trong phòng ngủ
Một chiếc thảm trong phòng ngủ giúp mang lại cảm giác ấm cúng nhưng nó lại không phải lựa chọn tốt nếu nói về chất lượng giấc ngủ. Các sợi lông dày của thảm bắt bụi dễ dàng và là nơi trú ẩn tuyệt vời của các loại vi khuẩn.
Nghiên cứu chỉ ra rằng, chất lượng không khí trong phòng ngủ là yếu tố tiên quyết quyết định chất lượng giấc ngủ và trạng thái cơ thể ngày hôm sau.
Theo Dân Trí
Lý do nên đóng cửa phòng ngủ vào ban đêm
Đóng cửa phòng ngủ vào ban đêm sẽ tăng cơ hội sống sót của bạn trong trường hợp có hỏa hoạn hoặc có trộm đột nhập vào nhà.
" alt="Bỏ ngay 7 thói quen xấu dưới đây để có giấc ngủ ngon" />Chuẩn bị đưa vợ đi dạo.
Ớt nào chẳng cay...
Nguyễn Khắc Xương rất đẹp trai, phong độ. Cho đến thời ông 70-80 tuổi vẫn còn nhiều bà, nhiều cô mê vẻ đẹp phong trần của ông. Lúc còn công tác ở cơ quan văn hóa kháng chiến thì khỏi phải nói, bà Thủy giữ chồng còn hơn giữ... trẻ con. Bà bảo, không khéo giữ, chắc mất chồng lâu rồi. Ông thì thanh minh, mình chỉ “đào hoa” chứ không “lẳng lơ”. Mỹ nhân thì tự cổ chí kim ai mà không thích, ông chỉ thích chứ không bỏ vợ con mà chạy theo.
Những năm 1950-1952, khi ông chuyển về Sở Công an Hải Phòng, công tác trong đội phòng chống gián điệp vì giỏi tiếng Pháp, bà Thủy lúc ấy vừa nuôi con vừa hoạt động du kích kháng chiến. Tuy xa chồng nhưng bà rất yên tâm vì tin môi trường công tác mới sẽ giúp chồng tránh xa cạm bẫy. Ai ngờ, “tai nạn đầu đời” của chàng trai tài hoa lại xảy ra ngay ở cơ quan công an. Năm 1952, đơn vị giao cho Nguyễn Khắc Xương hỏi cung một nữ điệp báo của Pháp. Cô gái này không những xinh đẹp mà còn giỏi chơi piano, giỏi tiếng Pháp, thuộc làu thơ Tản Đà, Hàn Mặc Tử, Huy Cận. Hỏi cung “địch” được một ngày, ông chuyển sang hỏi chuyện văn chương và đụng ngay một người tâm đầu ý hợp.
Cuộc hỏi cung biến thành đàm đạo văn chương, thậm chí Nguyễn Khắc Xương còn giở nghề xem tướng số của cha ra để có cơ hội cầm tay cô gái mà xem bói. Người bảo vệ bên ngoài nghe được câu chuyện, báo cáo cấp trên, thế là Nguyễn Khắc Xương bị kiểm điểm, phê bình “tóe khói”. Sau này, khi đã nghỉ hưu, ông tâm sự với cánh nhà văn trẻ: “Một mỹ nhân cùng với hệ tư tưởng như hố sâu ngăn cách, mình bị kiểm điểm là đáng thôi. Nhưng từ đó, mình buộc phải dằn lòng, phải vật lộn với chính mình để giữ được sự trung thành với sự nghiệp và chung thủy với vợ. Những lúc mình sắp trượt ngã, lại nhớ đến vụ hỏi cung nọ, thế là tỉnh hẳn ra”.
Sau đận ấy, Nguyễn Khắc Xương được chuyển về “thủ đô văn hóa kháng chiến” ở Hạ Hòa (Phú Thọ). Hòa bình, ông chính thức là cán bộ văn hóa Phú Thọ, cùng với nhà thơ Bút Tre - Đặng Văn Đăng - lúc đó là Trưởng ty Văn hóa, vận động thành lập Chi hội Văn hóa dân gian. Biết rõ năng lực của Nguyễn Khắc Xương, lãnh đạo Ty Văn hóa cho tự do đi điền dã khắp tỉnh để nghiên cứu, sưu tầm văn hóa dân gian. Vậy mà đến mấy lần cơ quan phải tiếp những vị khách không mời đến tìm Nguyễn Khắc Xương, toàn khách… đẹp.
Có cô là kỹ sư, cô là giáo viên, cô ở lâm trường. Họ đều khai với cơ quan là “trót yêu” con trai trưởng của cụ Tản Đà, có người còn nói mình đã có thai với ông. Bà Thủy lại bị một cơn tá hỏa, suýt ngất xỉu vì ghen. Cơ quan vội gọi Nguyễn Khắc Xương về để đối chất. Có cô vừa thấy ông đã nhào tới ôm cổ, khóc nức nở vì… nhớ. Tuy nhiên, sau đối chất, các cô thừa nhận là đã liều mạng tìm đến vì mê thơ và danh tiếng Tản Đà, nên mê luôn Nguyễn Khắc Xương, chứ thực ra chưa có gì nghiêm trọng xảy ra.
"Người đẹp của tôi"
Vợ chồng nhà văn hóa dân gian Nguyễn Khắc Xương đã mấy chục năm sống trong căn nhà nhỏ tại phường Gia Cẩm, thành phố Việt Trì. Hai người có với nhau đến bảy người con, nhưng hiện chỉ còn ba người con gái. Những người con trai của ông bà, người thì ốm bệnh qua đời, người hy sinh trong chiến tranh. Những năm ngoài bảy mươi, ông còn khỏe, thường nổi hứng đi đây đó khắp trong Nam ngoài Bắc để tìm hiểu thêm văn hóa dân gian. Lúc thì xuống Hải Phòng thăm bạn thời kháng chiến, lúc vào tận Kon Tum thăm mộ con trai là liệt sĩ Nguyễn Tất Hiển, về nhà lại cặm cụi viết. Ông đã có những tác phẩm đồ sộ như Tản Đà toàn tập hay Các lễ hội văn hóa dân gian ở Phú Thọ. Năm 2012, ba tập sách Truyền thuyết Hùng Vương; Tục ngữ ca dao dân ca Vĩnh Phú và Hát xoan Phú Thọ của ông đã được trao giải thưởng Nhà nước.
Ông rất thương vợ, thường ngậm ngùi nói về bà: “Ngày xưa bà ấy xinh đẹp và giỏi giang lắm. Bà ấy từng có thời tham gia du kích, tham gia kháng chiến rất hăng hái, vậy mà giờ trở nên dặt dẹo thế này. Bà ấy mắc bệnh tâm thần đã lâu, thỉnh thoảng lại đi lang thang ở những con ngõ quanh nhà, bị lạc đường, được những người hàng xóm tốt bụng đưa về nhà”.
Thương vợ, Nguyễn Khắc Xương bỏ hẳn thú vui điền dã, ở nhà chăm sóc bà, chiều chiều đẩy xe lăn đưa bà đi dạo trong hẻm phố. Cô thôn nữ xinh đẹp hát hay, múa giỏi ngày xưa giờ là bà lão bị liệt ngồi một chỗ, lẩn thẩn hát một câu chèo hay ngâm một câu thơ chợt nhớ. Thỉnh thoảng ông lại cúi xuống âu yếm bà, khen: “Ôi! Người đẹp của tôi”.
Phùng Phương Quý(Phunuonline)
" alt="Chuyện ghen của con dâu trưởng thi sĩ Tản Đà" />- Hơn một năm trước, vợ chồng cậu ấy ly hôn. Cuộc ly hôn khiến nhiều người bất ngờ. Ngày xưa cậu ấy đi học hiền lành nhát gái là thế. Yêu bạn gái mấy năm mới dám rón rén ngỏ lời. Tưởng lấy được người mình yêu thầm trộm nhớ bao nhiêu năm trời thì biết trân trọng nâng niu. Ai ngờ, sống chung được mấy năm, cậu ấy lại sinh tật dở chứng.
Đành rằng cuộc hôn nhân nào lâu ngày cũng sẽ có chút nhàm chán. Nhưng trước khi cũ, có gì lại không từng mới mẻ thanh tân. Nhưng cậu ấy thì một hai cho rằng vợ mình đã thay đổi quá nhiều, thật sự không bằng những người phụ nữ cậu từng gặp.
Cậu ấy phải lòng một người phụ nữ đã bỏ chồng, về nhà nhất quyết tính chuyện ly hôn. Vợ cậu nói: "Có thật là anh thực sự muốn ly hôn? Nếu anh chỉ nhất thời sa ngã lạc lòng, em có thể tha thứ cho anh một lần". Nhưng cậu ấy không chịu.
Một người chồng đã ngoại tình còn nhất định không nhận sự bao dung của vợ thì còn hi vọng gì níu kéo. Vợ cậu đúng là quá hiền lành, nhưng hiền lành cũng có giới hạn.
Vợ cậu nuôi con, cho cậu được thăm con những khi cậu muốn. Không vướng bận con nhỏ, lại được tự do với "chân ái" mới của đời mình, tưởng rằng đời như một giấc mơ. Nhưng đời không như là một giấc mơ. Cậu sớm tỉnh dậy và nhận ra mình vỡ mộng.
Người phụ nữ mới của cậu cũng không có gì hay. Ngoài cái vẻ bề ngoài dễ nhìn, sự bạo dạn của người đã dày dạn tình trường và sự cuồng nhiệt khi cùng nhau trên giường, và chỉ có thế thôi. Cô ấy thích sống trong một mối quan hệ mở, không cần kết hôn.
Cô ấy không muốn có con, không thích sống trong một mớ bòng bong trách nhiệm. Cô ấy không thích bếp núc bởi "đã đến lúc phải giải phóng đàn bà khỏi căn bếp chật hẹp" đó chính là lý do cuộc hôn nhân trước của cô ấy không thể duy trì… Thôi thì đủ thứ, hoàn toàn trái ngược với vợ cậu trước kia.
Cậu, suy cho cùng cũng chỉ là một gã đàn ông bình thường, muốn được bàn tay phụ nữ chăm lo, muốn có những bữa cơm nhà, muốn có tiếng bi bô con nhỏ. Đàn ông, suy cho cùng đâu chỉ là loài giống đực chỉ cần được thỏa mãn gối chăn và sống một cuộc đời vô lo không ràng buộc.
Cậu bắt đầu nhớ nhiều về vợ cũ, cay đắng nhận ra mình quá ngu muội. Vợ cũ không có thái độ gì mỗi lần cậu đến thăm con. Nếu cậu muốn ăn cơm, cô ấy sẵn sàng mời lại. Nếu cậu chơi với con khuya muốn ngủ lại, cô ấy sẽ trải đệm ra phòng khách cho cậu nằm. Cô ấy không lạnh lùng cũng chẳng cởi mở. Vậy nên cậu không dò đoán được nếu cậu muốn về, cô ấy có mở lòng chào đón hay không?
Cậu ấy nói: "Tớ cứ nghĩ người mới rất tuyệt vời, cho đến khi sống chung, hoàn toàn không bằng vợ tớ". Cậu nhờ tôi chỉ cách để nối lại hôn nhân, nhưng tôi biết chỉ cho cậu ấy như thế nào bây giờ. Phụ nữ, một khi đã dửng dưng như không thế, hẳn là lòng yêu đã hoàn toàn nguội lạnh.
Nghe chuyện của cậu, tôi lại nhớ hồi nhỏ, tôi cùng bạn bè vẫn thường đi chăn trâu. Không có cánh đồng nào chúng tôi không đến. Cứ sáng sáng dắt trâu ra đồng, đứng trên bờ sông, ngó qua bên kia cánh đồng thấy cỏ xanh mơn mởn.
Cả bọn rủ nhau dắt trâu sang bên kia đồng. Nhưng càng đến gần màu xanh non càng biến mất, chỉ còn lơ thơ vài cọng cỏ lừa mắt người. Đứng bên này nhìn sang cánh đồng lúc nãy, quái lạ, lại thấy bên đó cỏ xanh tốt hơn. Hóa ra là nhìn từ xa, mọi thứ đều không như thực tại. Cái gì nhìn từ xa cũng hư hư thực thực, khác thực tế rất nhiều.
Đàn ông có vợ, phụ nữ có chồng vẫn thường thấy chồng, vợ mình không bằng chồng, vợ người ta. Thực ra cũng là kiểu: "Đứng bên ni đồng, ngó bên tê đồng mênh mông bát ngát/ Đứng bên tê đồng, ngó bên ni đồng bát ngát mênh mông". Chỉ cần đến gần, mọi thứ hết lung linh trong cái nhìn gần gũi và trần trụi.
Đứng bên này cánh đồng sẽ thấy cỏ bên kia cánh đồng xanh hơn và ngược lại. Chỉ tiếc là, chúng ta hoàn toàn không biết điều đó, cho đến khi đã rời bỏ cánh đồng này để chạy sang cánh đồng ở bên kia.
Theo Dân Trí
Sau 3 năm ly hôn, tôi vẫn chờ vợ cũ quay lại và xin tái hôn
Giang, người đàn ông trung niên 50 tuổi không bao giờ nghĩ rằng người vợ hiền lành lại chủ động đòi ly hôn. Thậm chí khi chia tay, anh còn nghĩ vợ cũ sớm muộn gì cũng quay lại nhưng sự thật đã hoàn toàn khác.
" alt="Cỏ bên kia cánh đồng" /> - " alt="Mật ong và chanh có chữa được hóc xương cá?" />
- ·Nhận định, soi kèo Rionegro Aguilas vs La Equidad, 6h00 ngày 28/1: Ra quân nhẹ nhàng
- ·Đi vay cũng phải sắm Tết cho ra hồn!
- ·Chi gần chục triệu đồng, mẹ đảm ở TP.HCM làm vườn sum suê trên sân thượng
- ·Man City nguy cơ mất Rodri đến hết mùa
- ·Nhận định, soi kèo Hoffenheim vs Eintracht Frankfurt, 21h30 ngày 26/1: Tin vào chủ nhà
- ·Mẹ chồng luôn miệng chửi con dâu ngu
- ·Món ăn Valentine ở bếp của các bà nội trợ đảm
- ·Huda đưa nguồn nước sạch về xã nghèo ven biển Hà Tĩnh
- ·Soi kèo góc Rayo Vallecano vs Girona, 20h00 ngày 26/1
- ·Đường sắt tổ chức chạy thêm 11 chuyến tàu dịp Tết Ất Tỵ