Nhận định, soi kèo Betis vs Las Palmas, 0h30 ngày 10/3: Chiến thắng trầy trật
相关文章
- 、
-
Nhận định, soi kèo Urawa Red Diamonds vs Fagiano Okayama, 12h00 ngày 8/3: Chưa thấy niềm vui -
Chị chồng viện lý do 'lạ đời' khi vay tôi 20 triệu đồng mãi không trảLúc thì vì đến kỳ đóng tiền học cho các cháu, lúc thì nhà cũ quá, cần phải sửa sang... chị nói cho chị vay, khi nào bán được lô hàng này kia sẽ trả lại ngay. Thấy chị cũng khó khăn, lại thương các cháu, dù không dư dả, vợ chồng tôi vẫn luôn góp vào một khoản vài triệu đồng đưa chị.
Tuy nhiên thực tế, tình hình làm ăn của anh chị thế nào, chúng tôi không thể nắm rõ được. Mốc thời gian "bán được lô hàng" chỉ mình chị chồng rõ. Chưa kể, nếu như chị ế hàng thì như thế nào? Nhiều lần, sau khoảng vài tháng không thấy chị đả động gì dù thường xuyên chị ở nhà tôi, tôi rất ngại vẫn phải hỏi thăm chị.
Chị chồng vay tiền tôi thì dễ, nhưng lúc trả nợ lại khó khăn. Ảnh minh họa: TD Nghe tôi nhắc chuyện tiền nong, chị ngay lập tức thay đổi thái độ, khác hẳn lúc vay, sau đó vài ngày cũng thu xếp trả cho tôi. Nhưng chỉ vài tuần sau, chị lại có một lý do chính đáng nào đó để vay tiếp. Cứ thế, chị chồng tôi lúc nào cũng trong tình trạng khoản này đập vào khoản kia, luôn nợ tiền tôi.
Nói thật vì đòi chị rất khó nên tôi nhiều lần không muốn cho vay nữa. Tuy nhiên, chị chồng thường vay trước mặt cả nhà, lại còn ôm con rơm rớm nước mắt. Bố mẹ chồng thấy vậy nói thêm vào, tôi khó lòng từ chối.
Nửa năm nay, chị chồng dường như quên mất, luôn lờ đi khoản vay tôi 20 triệu đồng. Chị không nói bao giờ trả, cũng không xin khất sau quá nhiều lần trình bày lý do này kia chậm gửi lại.
Thay vào đó, chị hay mang sang nhà tôi nhiều món đồ gia dụng. Những món đồ này toàn là hàng chị bán online nhưng bị ế, không bán được nên mang sang. Nào là xoong chảo, nào là bát đũa, nào là quạt máy... đủ thứ.
Cuối tuần trước, nhân bữa ăn có đủ cả gia đình, tôi mới nhẹ nhàng hỏi chị về số tiền 20 triệu đồng, sợ chị quên và cũng muốn biết bao giờ chị sẽ trả cho tôi. Giờ là dịp cuối năm có nhiều thứ phải chi tiêu, hơn nữa lương thưởng của vợ chồng tôi cũng bị cắt giảm đi không ít.
Ấy thế, chị không những không tỏ ra ái ngại mà còn cáu giận ra mặt. Chị bảo: "Cô chú buồn cười thật. Chị đã bao giờ định ăn quỵt của cô chú đâu, có thì đã trả ngay, đằng này chưa có. Chị em trong nhà khó khăn phải giúp đỡ lẫn nhau, chắc tôi phải đi bán nhà trả nợ, cô chú mới vừa lòng?".
Nghe những lời chị chồng nói, tôi thực sự không chấp nhận được. Mẹ chồng lại bảo vợ chồng tôi phải biết thương lấy chị, nhà có mỗi hai chị em, đừng ép chị quá.
Tự dưng câu chuyện bị "đổi trắng thay đen", vợ chồng tôi như bị cứng họng, chưa kịp phản ứng tiếp thì chị chồng đã nhanh chóng tiếp lời: "Mà nợ của chị cũng còn mấy đâu. Từ hôm trước đến giờ, bao nhiêu thứ - nồi niêu, xoong chảo, bát đĩa... - chị mang sang trừ đi cũng chỉ còn vài triệu thôi".
Tôi đúng là đi hết từ cú sốc này đến cú sốc khác. Thái độ thiếu nợ không đúng mực của chị đã là một nhẽ. Hóa ra bấy lâu nay, chị cố tống đống đồ bán ế sang nhà tôi tưởng để dùng hộ, cũng chả ai bảo chị làm vậy, giờ thành tôi mua đồ?
Tôi tức quá lớn tiếng: "Chị ơi, em chưa từng bảo chị mang đồ sang hay bảo mua trừ nợ. Đồ mang sang thì bố mẹ, anh chị và các cháu cũng cùng dùng, tại sao cuối cùng em phải trả tiền? Thế cả nhà chị sang đây ăn uống suốt có tốn tiền không ạ?".
Lời qua tiếng lại thành ra tôi và chị cãi nhau to. Chị tôi dùng dằng cùng chồng và các cháu bỏ về, cả tuần nay không sang nhà tôi nữa. Thậm chí, chị còn đòi từ mặt vợ chồng tôi, không có chị em gì hết.
Bố mẹ chồng tôi già yếu, thấy tình hình gia đình căng thẳng như vậy, đâm ra sinh bệnh. Bố mẹ cứ nằm trên giường suốt, không thiết ăn uống gì. Bố mẹ cũng muốn vợ chồng tôi là phận em, cần "xuống nước" xin lỗi anh chị để yên ấm nhà cửa.
Nhìn thấy cảnh này, tôi thực sự không muốn nhưng cũng thương bố mẹ chồng lắm. Nhưng tôi có làm gì sai để phải xin lỗi. Tôi có lòng tốt cho vay tiền, giờ không được trả lại còn mang tiếng xấu. Tôi bực quá, không biết nên làm gì cho phải?
Theo Dân Trí
Cô dâu người Việt Nam hiến tặng một quả thận cho chị chồng
Sau một thời gian dài chứng kiến cảnh chị gái của chồng bị bệnh nặng, chị Lee Yun-ha, một cô dâu đến từ Việt Nam, quyết định hiến tặng một quả thận giúp chị chữa bệnh."> -
Tôi sinh ra ở tỉnh lẻ, giáp Hà Nội. Kể từ lúc học đại học tới giờ đã 10 năm, tài sản lớn nhất của tôi hiện tại là gia đình nhỏ gồm vợ và một con trai. Bố mẹ hai bên dành nhiều tình cảm cho con cháu, anh chị em trong nhà cũng luôn hòa thuận. Từ lúc đi làm đến giờ, tôi cũng như bao người, muốn có một căn nhà nhỏ trên Hà Nội để thuận tiện cho việc đi làm, đi học. Nhưng hiện tại, giá nhà ở hà Nội đang vượt quá sức của hai vợ chồng. Tổng thu nhập của chúng tôi mỗi tháng chỉ có 30 triệu đồng. Tôi làm cho đơn vị nhà nước, còn vợ làm công ty tư nhân.
Trước khi vào đơn vị nhà nước, tôi từng làm cho doanh nghiệp của Nhật với mức lương hơn 20 triệu đồng. Giữa năm 2023, công ty sa thải khối IT nên tôi phải chủ động tìm việc khác và làm ở đơn vị nhà nước cho tới giờ, lương chỉ bằng một nửa so với trước.
Với mức thu nhập như vậy, chúng tôi thầm nghĩ, không biết tới khi nào mình mới có đủ tiền để mua nhà? Nhất là khi giá nhà hiện tại tối thiểu cũng phải 2,5 tỷ đồng cho một căn nhỏ.
>> 'Chung cư nhỏ Hà Nội ba tỷ đồng, tôi thà về quê mua đất'
Bố mẹ hai bên gia đình chúng tôi đều thuần nông, vất vả nuôi các con ăn học mới có ngày hôm nay, nên họ cũng không có nhiều để giúp con cháu mua nhà, dù rất muốn. Vợ chồng tôi cũng biết và thương bố mẹ hai bên nên cũng chẳng dám đòi hỏi nhiều.
Hiện nay, chi phí thuê nhà của chúng tôi là bốn triệu đồng một tháng, điện nước thêm khoảng 1,5 triệu đồng, chưa kể các khoản khác. Tháng nào vợ chồng tôi cũng chỉ tạm gọi là đủ chi tiêu, chứ không có dư đồng nào.
Vợ chồng tôi dự định sẽ giữ công việc hiện tại trên thành phố, nhưng cả nhà sẽ chuyển về quê nội sống, cách nơi làm việc khoảng 60 km. Từ nhà tôi tới chân cầu Thanh Trì cách khoảng 40 km. Tôi dự định mua một ôtô cũ để làm phương tiện đi lại hàng ngày cho hai vợ chồng. Tiền thuê nhà và điện nước hiện tại sẽ chuyển thành tiền nuôi xe hàng tháng.
Với phương án như vậy, chúng tôi vừa có thể ở gần bố mẹ (năm nay đã sắp 70 tuổi), con cái có người đưa đón, lại vừa không bị áp lực nhà cửa. Đồng thời, tôi cũng đang học thêm ngoại ngữ để chuẩn bị cho năm tới nếu có cơ hội sẽ chuyển về quê, kiếm thêm việc với ngoại ngữ đang học.
Theo các bạn, kế hoạch chuyển nhà từ Hà Nội về quê của chúng tôi có khả thi?