Nhận định, soi kèo Dagon FC vs Ayeyawady United, 16h30 ngày 28/2: Tin vào đội khách

Nhận định 2025-03-02 04:46:53 119
ậnđịnhsoikèoDagonFCvsAyeyawadyUnitedhngàyTinvàođộikhálịch bóng da anh   Hồng Quân - 27/02/2025 17:46  Nhận định bóng đá giải khác
本文地址:http://jp.tour-time.com/html/021e899093.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Stuttgart vs Bayern Munich, 2h30 ngày 1/3: Thiên nga bay cao

{keywords}Ông Minh “cô đơn” buồn bã khi bị các đối tượng trộm đánh cắp chiếc xe ba gác ông dùng để làm từ thiện. (Ảnh: Nguyễn Sơn).

Mất phương tiện để làm việc thiện

Ngồi trầm ngâm tại ngã tư Quốc Phòng trong khu đô thị Đại học Quốc gia TP.HCM (phường Đông Hòa, thị xã Dĩ An, tỉnh Bình Dương), ông Nguyễn Văn Minh, (thường gọi là hiệp sĩ Minh “cô đơn”) cho biết, ông vừa bị kẻ trộm đánh cắp chiếc xe ba gác.

Ông Minh không mưu sinh bằng chiếc xe này. Từ lâu, chiếc xe ba gác là phương tiện trong các hoạt động từ thiện không mệt mỏi của ông. Thế nên, phát hiện chiếc xe bị đánh cắp, ông buồn bã, nói không biết phải giúp các em sinh viên, người khó khăn di chuyển đồ đạc, chuyển nhà trọ như thế nào.

Ông nói: “Thường ngày, tôi dùng chiếc xe này để chở hàng, chuyển nhà, phòng trọ miễn phí cho người nghèo, sinh viên. Mỗi ngày tôi chạy như thế không dưới 5 chuyến. Giờ mất xe, tôi không biết giúp đỡ họ bằng cách nào”.

Ông cho biết, chiếc xe bị đánh cắp lúc rạng sáng 7/12. Bởi, khoảng 23h đêm 6/12, ông vẫn thấy chiếc xe của mình được khóa bằng xích sắt trước chốt dân phòng trong khu vực. Tuy nhiên, đến sáng 7/12, khi ra lấy xe đi chở đồ đạc, vật dụng cho sinh viên, ông phát hiện chiếc xe đã “không cánh mà bay”.

“4h sáng, tôi ra lấy xe thì chỉ còn lại chiếc xích sắt bị các đối tượng trộm cắt đứt, chiếc xe bị lấy mất. Theo tôi, đây là dân chuyên nghiệp, chuyên trộm xe ba gác. Bởi, ở khu vực này, những đối tượng trộm xe đều biết tôi và không ai dám lấy của tôi cả”, ông Minh phỏng đoán.

Ông cho biết, thời gian gần đây, ông liên tục bị các đối tượng xấu quấy phá. Cách đây không lâu, ông từng bị các đối tượng lạ mặt dàn cảnh, châm lửa đốt chòi. Các đối tượng này còn đốt luôn chiếc xe máy là phương tiện duy nhất để ông đi lại.

{keywords}
Ông Minh “cô đơn” và chiếc xe ba gác chuyên dùng để làm việc thiện trước khi bị đánh cắp. (Ảnh: Nguyễn Sơn).

Mới đây, căn chòi tạm bợ, trống trước hở sau của ông cũng bị nhiều đối tượng bí ẩn “đột nhập”. Ông nói: “Gần đây, khu vực tôi ở phức tạp lắm. Trước đây, chỗ tôi ở hầu như không có người qua lại. Bây giờ, nơi đây có nhiều thành phần lạ lắm”.

“Lúc tôi ra ngoài ngã tư vá, sửa xe, đổ xăng miễn phí cho người dân, họ vào chòi của tôi lục lọi, lấy đi những gì có thể. Quần áo, vật dụng cá nhân của tôi họ cũng lấy trộm. Đến cả mấy chai nước suối, được mạnh thường quân tặng, tôi để dành uống, họ cũng lấy nốt”, ông chua chát nói.

Khắc tinh của tội phạm trộm, cướp

Bằng chất giọng thật buồn, ông nói mình từng nhiều lần bắt cướp, đuổi trộm và được người dân gọi là “hiệp sĩ”. Thế mà bây giờ, chính ông lại bị trộm đánh cắp xe, quấy phá chỗ ở.

Tuy nhiên, nỗi buồn trong ông thoáng qua rất nhanh. Ông nói, ngay từ nhỏ, ông đã một mình lang bạt, sống cảnh màn trời, chiếu đất, không người thân thích nên không còn nỗi buồn nào “xâm chiếm” được mình. Mấy chục năm qua, ông dựng lều, một mình sống trong rừng tràm ven bờ hồ Đá (Làng Đại học Thủ Đức).

{keywords}
Ông Minh chỉ vết sẹo trên cánh tay do bị tội phạm tấn công. (Ảnh: Nguyễn Sơn).

Ban ngày, ông chạy xe ôm mưu sinh. Ông chọn ngã tư Quốc phòng làm bến đỗ, chờ khách đi xe. Tại đây, ông đặt máy bơm hơi, dụng cụ sửa xe, cắm bảng vá xe, đổ xăng miễn phí cho mọi người. Đêm đến, ông chạy xe rong ruổi khắp các tuyến đường “nóng” trong làng đại học để kịp thời bảo vệ mọi người khi gặp nạn.

Người dân nơi đây đều khẳng định, Minh “cô đơn” từng hỗ trợ, thậm chí tự tay phục kích, bắt quả tang hàng chục vụ cướp giật, các kẻ biến thái gây nguy hiểm cho sinh viên. Nhiều lần, thấy ông một mình truy đuổi, bọn cướp đã manh động dừng xe, dùng hung khí chống trả.

Ông vừa chỉ các vết sẹo chằng chịt trên tay, chân, lưng, bụng vừa đùa đó là những “chiến tích” trong nhiều lần đụng độ với tội phạm trộm cướp. Ông kể: “Tôi bị té ngã, chấn thương khi bắt cướp là chuyện thường ngày. Có một lần, tôi bị bọn cướp quay lại dùng mã tấu chém”.

{keywords}
Hiệp sĩ Minh kiểm tra, sửa xe miễn phí cho một sinh viên tại Làng Đại học Quốc gia TP.HCM. (Ảnh: Nguyễn Sơn).

“Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay đỡ và bị chúng chém đứt gân tay. Một lần khác, tôi bị tên trộm đâm trúng bụng. May mà vết thương không sâu, không thì mồ tôi đã xanh cỏ rồi. Thấy tôi liều mình, kiên quyết truy đuổi tới cùng, trộm, cướp “ngại” tôi luôn. Đi “ăn hàng” mà gặp tôi là chúng bỏ của chạy lấy người”, ông Minh kể thêm.

Ngoài tham gia truy bắt tội phạm, ông còn giúp vớt xác những người xấu số tử vong dưới hồ Đá “tử thần”. Đó là công việc theo như ông nói là cần sự can đảm, dũng cảm hơn rất nhiều so với chuyện bắt cướp.

Sau khi bị kẻ xấu đốt xe máy, bằng khen, giấy khen, ông được mạnh thường quân hỗ trợ, mua lại xe máy mới.

Còn tiền, ông lại mua xe máy tặng các sinh viên nghèo. Ông nói, ông “không biết xài tiền” nên biến tiền được hỗ trợ thành những món quà tặng người nghèo, sinh viên có hoàn cảnh khó khăn. Không chỉ thế, thấy gia đình nào chuyển nhà, sinh viên thay đổi phòng trọ, ông lại chạy chiếc ba gác của mình đến chở miễn phí. Xa mấy ông cũng đi,  nặng mấy ông cũng chở.

“Bây giờ bị trộm mất xe, tôi không có gì để giúp các em sinh viên nữa. Tuy nhiên, tôi vừa nhận được tin, các mạnh thường quân lại đang quyên góp, ủng hộ, mua lại xe cho mình. Tôi vui lắm, như thế, tôi không lo việc giúp người khó khăn bị gián đoạn nữa”, người đàn ông lớn tuổi vui vẻ thông tin.

“Hiệp sĩ” Minh “cô đơn” tên thật là Nguyễn Văn Minh (59 tuổi). Ông thất lạc gia đình ngay từ khi còn rất nhỏ. Từ đó, ông sống lang bạt một mình. Sau khi di chuyển qua nhiều quận, huyện tại TP.HCM, ông về cánh rừng tràm ven hồ Đá tại Làng Đại học Quốc gia TP.HCM dựng lều sống tạm.

Ông nổi tiếng vì tham gia truy bắt, trấn áp tội phạm tại làng đại học. Dù hoàn cảnh khó khăn, ông vẫn miệt mài hoạt động từ thiện bằng cách đổ xăng, bơm, vá xe miễn phí cho mọi người. Ông cũng nhận chở, chuyển nhà, phòng trọ miễn phí cho người dân, sinh viên nghèo. Nhiều người gọi ông là "gã giang hồ trượng nghĩa". Ông cũng được cả Làng đại học kính nể, yêu quý.



Người tặng cơ ngơi 100 tỷ cho trẻ em nghèo không hề luyến tiếc

Người tặng cơ ngơi 100 tỷ cho trẻ em nghèo không hề luyến tiếc

Ông Bùi Công Hiệp ở TP.HCM nguyện một đời gắn bó với mái ấm Thiên Thần, nơi có hơn 100 "đứa con" được ông chăm lo. Mỗi năm đến đây lại thấy cơ sở đổi mới to đẹp hơn. Bình chọn cho nhân vật TẠI ĐÂY.

">

Minh cô đơn bị trộm vơ vét đồ đạc

Người tư duy tốt sẽ biết đây là câu thành ngữ gì?">

Người tư duy tốt sẽ biết đây là câu thành ngữ gì? 

Kiếm hàng trăm triệu đồng mỗi tháng mà vẫn không hạnh phúc - 1

Ảnh minh họa: Getty Images

T. thuộc nhóm những người bạn thân thiết học với nhau từ mẫu giáo đến cấp 3 của tôi. Lớn lên mỗi người đi lập nghiệp ở một nơi, chúng tôi vẫn giữ tình bạn lâu năm, dù không có nhiều dịp gặp gỡ.

Gần đây, một người bạn trong hội là M. vừa gặp phải biến cố lớn trong đời, chồng M. tai nạn qua đời nên chúng tôi rủ nhau về thăm bạn. Đây cũng là dịp đông đủ hiếm hoi sau nhiều năm bôn ba. Buổi tâm sự của những người bạn nối khố có những câu chuyện khiến chúng tôi đau lòng.

Ông trời rất biết cách trêu ngươi, người yêu nhau tha thiết thì phải chịu cảnh âm dương chia lìa. M kể mười mấy năm bên nhau, số lần họ cãi nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, vợ chồng lúc nào cũng gần gũi, quấn quýt như đôi chim câu. Chồng bạn qua đời, bạn chới với như người mất hồn.

Người vẫn được sống cùng nhau dưới một mái nhà, thì lại không muốn nhìn mặt nhau nữa. T. đã mất hẳn vẻ hồn nhiên, hớn hở ngày xưa. Trước mặt tôi là một gã trung niên ăn mặt sang trọng nhưng khuôn mặt hơi nhầu nhĩ, đăm chiêu.

Ngày xưa nhà bạn rất nghèo, nhưng bạn là đứa có ý chí cao nhất nhóm. Bạn vào đại học danh tiếng, ra trường làm công việc lương cao, rồi cưới vợ là một cô gái giỏi giang, con nhà giàu.

Ngày ấy lúc vừa nhìn thấy vợ mình, T. đã say đắm hào quang lấp lánh xung quanh cô. T. nghĩ rằng chính sự giàu có đã tạo nên vẻ đẹp ấy. T. nỗ lực gấp đôi, gấp ba để khiến mình xứng đáng, khiến cô ấy chú ý tới. Cuối cùng cậu đã thành danh và cả thành thân với người trong mộng.

Vậy mà giờ họ đang sống ly thân trong căn nhà rộng lớn. Con gái duy nhất của họ vừa lên lớp 9 đã đi du học. Giờ họ không ăn chung hay nói chuyện với nhau.

T. nói rằng cứ tưởng giàu có sẽ hạnh phúc, càng lao vào kiếm tiền, vợ chồng họ càng thấy trống rộng khi ở cạnh nhau. Họ thoả mãn với tiền tài, danh vọng, các mối quan hệ xã hội. Nhưng họ dần mất đi những đề tài chung. Con cái sớm tự lập, tiền bạc dư dả, họ không có gì nhiều để nói với nhau nữa. Họ không cãi vã, vẫn cư xử lịch sự với nhau nhưng lại không có sự trìu mến, yêu thương.

T bảo ghen tị với Q., một anh bạn trong nhóm hay chụp ảnh khoe những hộp cơm do vợ chuẩn bị cho cậu mang đi ăn trưa. Q. cười xoà nói rằng đó chẳng qua là để tiết kiệm chi phí thôi.

Rồi như thấy hơi thẹn vì đã lỡ lời, Q. tâm sự: "Tớ biết ơn vợ tớ lắm, cô ấy hy sinh sự nghiệp ở nhà chăm ba đứa con. Vợ chồng tớ còn nhiều mối lo toan, có tháng vẫn thiếu trước hụt sau, nhưng tháng nào mà không cãi nhau là thấy bất thường. Được cái ngày nào cũng có chuyện để nói với nhau, chuyện con cái, công việc, nhà cửa, họ hàng, có chuyện vui, có chuyện buồn, nhưng không câu chuyện nào là ngần ngại chia sẻ".

Mọi người gật gù: "Ồ thì ra như thằng Q. lại hay, nó đâu cần quá giàu, vợ nó đâu cần quá đẹp, con nó đâu cần quá giỏi giang, nó vẫn vật lộn với bao nỗi lo, nhưng nó có người lo cùng, thế là hạnh phúc rồi".

Bản thân tôi thì nghĩ giàu hay nghèo có thể ảnh hưởng đến mức độ hưởng thụ nhưng không quyết định được hạnh phúc của chúng ta. T. có lẽ đã sai ngay từ lúc đặt vấn đề, "kiếm tiền trăm triệu" không liên quan nhiều đến hạnh phúc.

Bạn đã định nghĩa sai con đường dẫn đến hạnh phúc nên bạn cứ lao đầu vào mà quên mất rằng cũng cần phải đầu tư vào những thứ quan trọng, như sự gắn kết, sẻ chia, cảm xúc giữa hai vợ chồng. Bạn tìm mọi cách leo lên để có chỗ đứng ngang vợ nhưng lại quên mất xích lại gần để họ có thể dựa vào nhau.

Khi nghe ý kiến của tất cả chúng tôi, T. có vẻ vỡ ra nhiều điều. Tôi không biết cậu ấy có cứu vãn được cuộc hôn nhân của mình hay không, nhưng tôi mong rằng dù kết quả có như thế nào đi nữa, từ nay bạn hãy thôi suy nghĩ mọi việc bắt đầu từ "tôi kiếm hàng trăm triệu mỗi tháng mà...".

Vay mẹ đẻ 500 triệu đưa cho mẹ chồng, chết lặng khi biết sự thật

Vay mẹ đẻ 500 triệu đưa cho mẹ chồng, chết lặng khi biết sự thật

Em đang vướng vào một tình huống vô cùng khó xử. Chuyện liên quan đến món nợ giữa hai nhà thông gia.

">

Kiếm hàng trăm triệu đồng mỗi tháng mà vẫn không hạnh phúc

Nhận định, soi kèo Thitsar Arman vs Sagaing United, 16h00 ngày 27/2: Tiếp tục gieo sầu

Để có cuộc điện thoại với chúng tôi, chị Trương Hải Yến phải ra Thị trấn Đam Rông, Lâm Đồng - nơi cách chiếc lều chị sinh sống (ở huyện Đam Rông) 8km. “Tại thị trấn, sóng điện thoại tốt hơn”, chị lý giải.

Nơi chị ở không có điện, không có sóng điện thoại và phải hứng nước từ mạch ngầm để sinh hoạt. Mỗi lần muốn dùng mạng internet, chị phải trèo lên ngọn đồi cao nhất. Muốn mua sắm các thiết bị, đồ ăn và sạc pin điện thoại, máy tính… chị phải ra trung tâm thị trấn, cách đó 8km.

Khi được hỏi: “Sống như vậy có bất tiện không?”, chị lắc đầu cười. “Trái lại, tôi thấy rất thú vị”, người phụ nữ sinh năm 1983, quê ở Kiên Giang, nói về cuộc sống trên đỉnh đồi của mình.

Từ bỏ chuỗi ngày “chấm công” ở văn phòng

{keywords}
 
{keywords}
 
{keywords}
Không gian sống của chị Yến và những người bạn trên một quả đồi

Tốt nghiệp một trường đại học ở TP.HCM, chị Trương Hải Yến dành nhiều năm làm việc ở thành phố này để tìm cho mình một chỗ đứng. Từ năm 2011, chị về đầu quân cho doanh nghiệp nhà nước khá lớn.

Ở đây, chị đảm nhiệm vị trí trưởng nhóm kinh doanh và marketing. Công việc cho chị thu nhập tốt, cơ hội thăng tiến và những người đồng nghiệp rất thân thiện. Nhưng chị Yến thừa nhận, cũng có lúc như bất cứ nhân viên văn phòng nào, chị không tránh khỏi những áp lực, lo lắng của cuộc sống hiện đại.

“Tôi vốn là người có khuynh hướng sống gần gũi thiên nhiên và muốn làm công việc về lĩnh vực môi trường. Tôi có ý định “bỏ phố về rừng” từ trước đó nhưng đến năm 2018 mới mạnh dạn viết đơn xin nghỉ việc”, chị kể.

Ba lần chị nộp đơn đều bị người sếp gạt đi. Cuối cùng, biết không thể giữ chân chị, người người quản lý nói, chị có thể ra đi, thỏa đam mê “bay nhảy”. Khi nào “mỏi gối chùn chân”, chị vẫn có thể quay về với công việc cũ.

{keywords}
Họ nấu cơm bằng bếp củi

“Tôi nghỉ việc đã hơn 3 năm nhưng hiện tại, thỉnh thoảng trong các cuộc nói chuyện, sếp vẫn gợi ý tôi quay về”, chị kể.

Chị Yến vẫn kiên quyết với lựa chọn của mình, dù từ bỏ công việc nhiều người mơ ước để “về rừng”, chị nhận không ít lời nhận xét là “hâm dở”, “khác người”.

Năm 2018, từ Sài Gòn, chị ra làm việc tại một trung tâm chuyên bảo tồn thiên nhiên hoang dã ở rừng Cúc Phương (Ninh Bình). Sau 2 năm làm việc ở Ninh Bình, đầu năm 2020, người phụ nữ này chuyển về sống tại Tây Nguyên.

Ở đây, chị cùng 3 người bạn mua đất để phát triển trang trại. Trên diện tích đất này, họ thuê người dân tộc Ê Đê trồng cây ăn quả, rau sạch… Họ cũng phát triển xưởng sản xuất trà, nhang (hương) từ thảo mộc. Các hoạt động này giúp người bản địa có công ăn việc làm. Doanh thu từ việc kinh doanh, chị Yến và cộng sự dùng để làm các dự án thiện nguyện, giúp đỡ đồng bào dân tộc.

Cuộc sống chốn rừng hoang

“Nơi tôi sống là một căn chòi trên đồi, không điện, không sóng điện thoại. Trang trại chỉ có một tấm pin năng lượng mặt trời đủ để sạc đèn nhỏ. Đây là nơi khá biệt lập, mỗi ngọn đồi chỉ có một hộ dân sống”, chị Yến chia sẻ.

Mỗi sáng, chị Yến dành thời gian để kiểm tra các hoạt động tại trang trại. Sau đó, chị lên ngọn đồi cách chiếc lều chị sống 800m - nơi có sóng internet, để hoàn thành các báo cáo, xử lý công việc.

{keywords}
Chị Yến mắc võng ngủ trên đồi
{keywords}
Ngắm bình minh vào mỗi sáng là điều chị yêu thích nhất khi về rừng sinh sống.

Buổi chiều, chị Yến dành thời gian ra trung tâm thị trấn để mua thực phẩm, nhu yếu phẩm cho công nhân. Đây cũng là thời gian để chị nạp pin cho máy tính và điện thoại. Buổi tối, chị mắc võng ngủ trên đồi.

“Tôi muốn trực tiếp tương tác với thiên nhiên để cảm nhận được gió, sương, trăng đêm… Tôi không muốn sống với bốn bức tường bao bọc quanh mình”, chị nói.

Trở về rừng, chị Yến sống theo "chủ nghĩa freegan" - hạn chế sự tiêu thụ và bảo vệ môi trường bằng cách giảm rác thải, không mua đồ dùng mới và tận dụng, tái sử dụng thực phẩm, hàng hóa cũ.

Là một người phụ nữ, nhưng chị nói không với trang sức, mỹ phẩm. Nhiều năm nay, chị Yến không dùng dầu gội, sữa tắm. Thay vào đó, họ tắm bằng chanh và muối, gội đầu bằng nước sả, bồ kết, vỏ bưởi…

“Tôi cũng tự cắt tóc để không tốn tiền và không phải dùng dầu gội, dầu xả, thuốc nhuộm... Về chuyện ăn uống, tôi chủ trương ăn chay với rau, củ quả. Vì nhu cầu của bản thân rất thấp nên tôi mới có thể sống được trong môi trường rừng núi này”, người phụ nữ 37 tuổi kể.

Để hướng tới cuộc sống đơn giản, hạn chế tiêu thụ, chị hình thành các thói quen như từ chối túi nilon, đồ nhựa dùng một lần. Chị Yến cũng hạn chế mua sắm quần áo, giảm rác thải thời trang. Để đáp ứng các nhu cầu tối giản, chị tìm cách tái chế, sử dụng đồ cũ…

{keywords}
 
{keywords}
Phút thảnh thơi sau thời gian lao động ở trang trại

Đồng thời, chị và nhóm bạn đang sống và làm việc tại trang trại cũng rất chú ý đến vấn đề xử lý rác thải.

“Chúng tôi tìm cách để không tạo ra rác thải, đặc biệt là các loại rác thải nhựa, phải xử lý bằng cách đốt”, chị nói thêm.

Họ hình thành thói quen phân loại rác. Với rác  hữu cơ,  họ bỏ ra đất rừng làm phân cho cây, làm thức ăn cho côn trùng và động vật nhỏ trong rừng. Với rác vô cơ (chai nhựa, bao bì gói thức ăn, đồ hộp...), họ đốt hoặc bán ve chai theo dạng rác có thể tái chế.

“Khi bạn thực sự nghĩ cho môi trường và thiên nhiên, bạn sẽ hành động khác, thay vì nuông chiều thói quen tùy tiện của mình, mà thời nay người ta gọi là tiện lợi và hiện đại”, chị Yến nhấn mạnh.

Không cảm thấy bất tiện, trái lại chị Yến dần quen với cuộc sống ở núi rừng.

{keywords}
 
{keywords}
Chị Yến dần thích nghi và yêu thích cuộc sống hòa mình vào thiên nhiên

“Vì công việc, thỉnh thoảng tôi phải đi công tác ở TP.HCM, Hà Nội, Ninh Bình… Dù mỗi chuyến đi chỉ đi vài hôm nhưng tôi cũng thấy rất nhớ rừng”, chị nói.

“Từ ngày tôi còn bé, ba mẹ luôn tôn trọng và tin tưởng mọi quyết định của con. Khi biết tôi bỏ phố về rừng, ba mẹ tôi không hề ngăn cản. Đặc biệt, đến thời điểm hiện tại, tôi cảm thấy ngày càng yêu mến với công việc, con người và thiên nhiên nơi đây.

Tôi thuyết phục ba mẹ chuyển lên đây sinh sống nhưng họ đang tuổi nghỉ hưu, thích cuộc sống vui vẻ với bạn bè ở thành phố, nên chưa đồng ý”, chị Yến chia sẻ thêm.

Chàng trai bỏ đại học, mua đất trồng rừng, ‘gọi’ chim về ở

Chàng trai bỏ đại học, mua đất trồng rừng, ‘gọi’ chim về ở

Không thu hoạch mà ‘tặng’ cả cánh rừng chuối chín cho bầy chim ăn, anh Tâm bị nhiều người gọi là “điên”. Dù vậy 9X vẫn miệt mài với công việc phủ xanh núi và ‘gọi’ chim về.

">

Cuộc sống trên đỉnh đồi của 8X 'bỏ phố về rừng' giúp bà con dân tộc

Nói với con về cảm xúc: Trẻ không hiểu cảm xúc hoặc không biết cách nói ra cảm nhận của mình có thể phản ứng theo cách tiêu cực. Do đó, người lớn cần hướng dẫn con cách xác định cảm xúc, bắt đầu bằng những thứ cơ bản như tức giận, vui, buồn, sợ hãi. Dần dần, trẻ sẽ biết cảm phân biệt cảm xúc của chính mình, kể cả những thứ phức tạp như thất vọng, cô đơn… Ảnh: Verywell Family.

giup con bot cau kinh anh 2

Xây dựng thang đo cơn tức giận: Phụ huynh có thể cùng con tạo thang đo cơn tức giận với chỉ số từ 0 đến 10. 0 tức là không tức giận, 5 ở mức trung bình và 10 là cơn giận lớn nhất từ trước đến nay. Ở thời điểm trẻ vui vẻ, cha mẹ nên hướng dẫn con nhận biết các dấu hiệu để tự đánh giá cơn giận đang ở mức nào và dần học cách lấy lại bình tĩnh khi nhận thấy mức độ giận dữ tăng cao. Ảnh: Social Emotional Workshop.

giup con bot cau kinh anh 3

Lập kế hoạch lấy lại bình tĩnh: Phụ huynh cần hướng dẫn con nên làm gì khi tức giận. Đó có thể là về phòng để yên tĩnh một mình hay tô màu, đọc sách. Việc cùng con tạo ra bộ dụng cụ lấy lại bình tĩnh với bút màu, cuốn sách yêu thích sẽ giúp trẻ ứng phó tốt hơn với sự cáu kỉnh. Ảnh: Verywell Family.

giup con bot cau kinh anh 4

Dạy con kỹ thuật kiểm soát cơn giận: Cha mẹ có thể hướng dẫn con hít thở sâu, đi bộ nhanh hay đếm đến 10, lặp lại một vài cụm từ. Trẻ nên học cách kiểm soát cơn giận, tự kỷ luật từ nhỏ và luyện tập thường xuyên. Ảnh: Firstcry.

giup con bot cau kinh anh 5

Không thỏa hiệp khi con giận: Nhiều đứa trẻ phát hiện chỉ cần cáu kỉnh, cha mẹ sẽ đáp ứng yêu cầu. Không ít phụ huynh có thói quen đưa đồ chơi để trẻ dịu cơn giận khiến con ngộ nhận tức giận là biện pháp hiệu quả để đối phó với người lớn. Sự nhượng bộ từ cha mẹ có thể mang lại tác dụng ngắn hạn. Nhưng về lâu dài, điều này khiến trẻ hung hăng và có hành vi tệ hơn. Thay vào đó, cha mẹ nên hành xử sao cho con hiểu con cần bình tĩnh trao đổi để được đáp ứng nhu cầu. Ảnh: Family Education.

giup con bot cau kinh anh 6

Có hình phạt thích hợp: Kỷ luật giúp trẻ hiểu hành vi gây hấn hay thái độ thiếu tôn trọng người khác là không thể chấp nhận. Nếu con vi phạm nguyên tắc, phụ huynh cần có hình phạt phù hợp như tước bỏ một số đặc quyền (xem phim, đi chơi…). Nếu con tức giận, ném vỡ đồ, người lớn có thể yêu cầu con tự sửa hoặc làm việc nhà để đền bù thiệt hại. Ảnh: Firstcry.

giup con bot cau kinh anh 7

Tránh yếu tố bạo lực: Việc thường xuyên xem các chương trình truyền hình hay chơi game có yếu tố bạo lực cũng ảnh hưởng đến tích cách trẻ, khiến trẻ dễ nổi nóng. Thay vào đó, cha mẹ nên cho con đọc sách, chơi trò chơi lành mạnh hoặc xem các chương trình hướng tới kỹ năng giải quyết xung đột. Ảnh: Physician News.

Bố mẹ tranh quyền nuôi con, cậu bé 13 tuổi nói một lời khiến phiên tòa im bặt

Bố mẹ tranh quyền nuôi con, cậu bé 13 tuổi nói một lời khiến phiên tòa im bặt

Giữa lúc bố mẹ đang tranh giành quyền nuôi con, cậu bé 13 tuổi, là con cả của vợ chồng Linh đã nói lời xúc động, khiến phiên tòa lặng đi.

">

7 cách giúp con bớt cáu kỉnh

友情链接