您现在的位置是:NEWS > Ngoại Hạng Anh
Theo chân ông bố làm nghề 'đáng xấu hổ' để có tiền chữa ung thư cho con
NEWS2025-03-13 15:51:12【Ngoại Hạng Anh】6人已围观
简介Một ông bố tại Thành Đô,ânôngbốlàmnghềđángxấuhổđểcótiềnchữaungthưbảng xếp hạng giải vô địch đức thủ bảng xếp hạng giải vô địch đứcbảng xếp hạng giải vô địch đức、、
Một ông bố tại Thành Đô,ânôngbốlàmnghềđángxấuhổđểcótiềnchữaungthưbảng xếp hạng giải vô địch đức thủ phủ tỉnh Tứ Xuyên (Trung Quốc) đã vượt qua cảm giác xấu hổ làm thay việc của con gái, sau khi cô bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, SCMP đưa tin.
Phi công quân đội Mỹ tố bị tấn công laser ở Hoa Đông很赞哦!(35)
相关文章
- Siêu máy tính dự đoán Liverpool vs Southampton, 22h00 ngày 8/3
- Kỳ nghỉ lễ 2/9 đặc biệt: Họp gia đình online, hẹn hò qua mạng
- Người hùng trẻ tuổi ở Trung Quốc trở thành tội phạm
- Thu nhập ba nghìn đô, tôi vẫn rửa bát cho vợ!
- Siêu máy tính dự đoán Monchengladbach vs Mainz, 2h30 ngày 8/3
- Ngày Valentine: Chẳng có gì xấu khi đòi hỏi điều mình muốn
- Những điều bí mật của chồng
- 10 năm mắc bệnh tiểu không kiểm soát
- Nhận định, soi kèo Ankara Keciorengucu vs Erzurumspor FK, 17h30 ngày 10/3: Tiếp tục gieo sầu
- Bí quyết sinh con khỏe mạnh
热门文章
站长推荐
Soi kèo góc Hellas Verona vs Bologna, 18h30 ngày 9/3
Tại một sự kiện, Vinh Vật Vờ nói, nhà có con nhỏ nên anh cần một chiếc camera giúp nhận diện người lạ hoặc người quen để bảo vệ an toàn khi con ở nhà một mình. Vì hiện tại, có rất nhiều người giả danh làm shipper hoặc làm bạn của bố mẹ với ý đồ xấu.
Đại diện FPT Telecom đánh giá, câu chuyện của Vinh phổ biến ngày nay. Sử dụng camera giám sát trở thành xu hướng của nhiều gia đình trẻ nhờ tính hữu ích, thiết thực mà thiết bị này mang lại.
Camera giám sát với kết nối mạng internet, giúp người trẻ có thể dễ dàng quan sát từ xa ngôi nhà của mình ở bất cứ nơi đâu. Như Lê Hiếu (29 tuổi, Hà Đông, Hà Nội) là một người có gia đình nhưng khá bận rộn, hay phải đi làm xa, khi có con nhỏ, anh liền mua ngay camera giám sát để có thể quan sát khi con ngủ giấc ngày, tránh nguy cơ bị chăn hay gối chèn, biết khi nào con khóc để vào phòng dỗ. Tình hình an ninh cũng có nhiều mối lo nên Hiếu trang bị thêm camera ở cổng ra vào, nắm bắt khách đến và đi. Qua thiết bị giám sát nên anh biết những khu vực nào trong nhà có thể gây nguy hiểm cho con, từ đó kịp thời điều chỉnh.
Cũng như Hiếu, gia đình Hà Thu (32 tuổi, Giảng Võ, Hà Nội) sắm camera để khi vợ chồng đi làm vẫn biết ông bà ở nhà sinh hoạt ra sao, phát hiện kịp thời khi xảy ra sự cố cơ té ngã. Thu nói, từ ngày có camera, chị yên tâm hơn khi ra khỏi nhà, cũng tránh có người đột nhập. Nếu cần, Thu có thể trò chuyện với bố mẹ từ xa.
">Lý do gia đình trẻ chuộng camera an ninh
Tàn tiệc, tôi bảo Kiên chở tôi đi chơi một vòng trước khi về nhà nhưng anh từ chối: “Anh còn nhiều việc phải làm”. Tôi ngồi sau xe nên anh không thấy vẻ ấm ức trên mặt tôi, cũng không thể thấy một dấu hỏi to tướng trong mắt tôi. Nhất định tôi sẽ điều tra xem điều gì đang xảy ra với anh...
Thế nhưng tôi chưa kịp làm thì ba tôi bệnh. Suốt mấy tháng trời, tôi gần như phải ở hẳn trong bệnh viện để chăm sóc ông. Điều khiến tôi vô cùng cảm kích là suốt thời gian ấy Lan Hương đã luôn kề cận bên tôi; thậm chí tiền thuốc men cho ba tôi, em cũng nhất quyết đòi được chia sẻ với lý do “em là em của chị thì cũng là con của ba, em phải có trách nhiệm lo cho ba”. Thú thật là lúc đó tình hình quẫn bách quá nên tôi phải đồng ý nhưng trong thâm tâm vẫn nghĩ sau này sẽ tìm cách trả lại số tiền hơn 100 triệu đồng Lan Hương đã chi ra.
Ba tôi không qua khỏi. Mất mát quá lớn này cộng với một thời gian dài phải vất vả lo cho ba trong bệnh viện khiến tôi ngã gục. Những ngày này, nếu không có Lan Hương và Kiên bên cạnh, chắc tôi không thể nào gượng dậy... Tôi đâu biết rằng, họ đã ở ngay trước mặt tôi để làm chuyện bất chính.
Sau đám tang ba một tuần lễ, nhân lúc anh em trong nhà quây quần chuyện trò, anh hai tôi chợt nhớ ra: “Hôm đám ba, anh thấy thằng Kiên với con Lan Hương rất lạ”. Tôi giật mình hỏi dồn: “Lạ là sao anh hai?”. Anh bảo khuya hôm đó, lúc cả nhà tôi tụng kinh cho ba, anh có việc phải ra nhà sau thì thấy hai người từ trong phòng tôi bước ra. “Mới đầu anh nghĩ chắc hai đứa nó vô đó để lấy đồ đạc nhưng hôm sau để ý, anh thấy tụi nó nhìn nhau lạ lắm. Em không được chủ quan. Để lửa gần rơm, nó cháy hồi nào hỏng hay nghen”.
Tôi giật mình, bất giác nhớ lại nhiều chuyện. Không lẽ người mà tôi nghi ngờ lại chính là cô em đã “cắt máu ăn thề kết nghĩa chị em” của tôi? Cầu trời chuyện đó đừng xảy ra, nếu không, tôi làm sao chịu nổi sự phỉ báng này?
Cách đây 2 tuần lễ, tôi đến tìm Kiên. Gọi mãi không thấy anh mở cửa, tôi đành phải lấy chìa khóa dự phòng để tự vào. Kiên đang tắm. Điện thoại để trên bếp. Không kịp nghĩ ngợi gì, tôi luýnh quýnh chụp lấy chiếc điện thoại. Tôi định mở ra xem nhưng lại sợ anh bước ra bất tử, nhanh như chớp, tôi bỏ chiếc điện thoại vào túi xách, vội vã ra về.
“Cưng của em, ngủ ngon nhé”, “Cưng ơi, nhớ em không?”, “Cưng ngoan đi rồi em sẽ thưởng”... những tin nhắn từ số điện thoại lạ hoắc. Duy chỉ có một tin nhắn khiến tôi nghi ngờ: “Cưng cứ đi với chị, em chờ được mà”. Tôi xem ngày giờ của tin nhắn ấy và nhớ ra hôm đó là ngày tôi hẹn Kiên lên thăm mộ ba tôi ở Bình Dương...
Tôi nhờ cô nhân viên gọi lại số điện thoại ấy, vờ như gọi nhầm và ghi âm lại giọng nói. Khi mở ra nghe lại, tôi bỗng thấy xây xẩm mặt mày. Đúng là giọng Lan Hương, cô em kết nghĩa, người bạn mà tôi đã tin tưởng như em ruột của mình. Mọi việc đã rõ ràng nhưng tôi không thể nào tin đó là sự thật...
Khi Kiên báo với tôi bị mất điện thoại, tôi đã định canh lúc anh không có ở nhà để mang trả lại; thế nhưng ngay cả chuyện đó tôi cũng không làm được. Nghĩ tới anh, tôi lại thấy nghẹn ứ trong lòng. Còn với Lan Hương, tôi không biết phải làm sao?
Tôi không làm điều gì sai trái với họ, sao nỡ phản bội lại lòng tin, tình yêu của tôi như vậy? Không lẽ trên đời này lại có những kẻ giả dối, trơ tráo được ngụy tạo sau lớp vỏ bọc tử tế, hiền lương như vậy? Tôi phải giành lại người yêu hay bỏ mặc anh ta chạy theo người con gái hạ tiện ấy? Có ai cởi bỏ dùm tôi những khúc mắc, đớn đau đang giằng xé trong lòng...
(Theo NLĐ)">Em kết nghĩa nẫng mất người yêu
Chú Sáu, ba của Bằng, lúc đó nói, nhà ruộng đất nhiều, cần gì học, ở nhà làm ruộng cũng sống khỏe re. Ở tuổi 16, Bằng không nghĩ được gì nhiều, người lớn nói sao nghe vậy. Vài năm sau, Bằng trở thành lao động trụ cột trong nhà. Một mình cậu quán xuyến hai mẫu ruộng, mỗi năm canh tác ba vụ, của ăn không thiếu. Rồi Bằng lấy vợ, sanh con, xây dựng một gia đình như bao gia đình khác ở quê tôi.
Dân miền Tây có câu "lấy táo đong lúa chớ không ai lấy táo đong chữ", nghĩa là mọi thứ phải ưu tiên cho cái ăn cái mặc, chuyện học hành có cũng được, không có cũng chẳng sao. "Đói mới chết, dốt không chết"- người quê tôi thường nói vậy. Quan điểm đó kéo dài đời này sang đời khác, nên người dân ở đây không chịu cho con học đến nơi đến chốn. Nhiều gia đình chỉ cho con học đến biết đọc biết viết, rồi nghỉ. Xứ này vốn dĩ đất ruộng mênh mông, trên cơm dưới cá, chuyện đói kém hiếm khi xảy ra. Đó cũng là nguyên nhân khiến người ta không chú trọng nhiều đến chuyện học hành, nhất là bà con ở quê.
Hôm trước, tôi đi công tác dưới miệt Gành Hào. Đang chạy xe, bỗng có người đàn ông trung niên đứng bên đường ra dấu. Tưởng anh xin quá giang, vì miệt này chuyện đi nhờ xe của người lạ cũng rất phổ biến. Nhưng anh muốn nhờ tôi đọc giùm hướng dẫn sử dụng bao thức ăn cho tôm anh mới mua. Anh nói, chủ cơ sở bán thức ăn có nói qua cách sử dụng nhưng anh không nhớ rõ, lại không biết chữ nên không đọc hướng dẫn được, sợ cho ăn sai sẽ thiệt hại vuông tôm. Tôi biết, những người như anh không hiếm ở xứ này. Nhiều nông dân miền Tây một chữ bẻ đôi không biết, không đọc nổi những dòng chữ trên bao phân, bao thức ăn thì thật xa xỉ khi nói về chuyển đổi cơ cấu cây trồng vật nuôi hay xây dựng một nền nông nghiệp thông minh để phát triển vùng.
Những năm qua, miền Tây đứng trước nhiều thách thức. Nạn ô nhiễm môi trường, lạm dụng thuốc bảo vệ thực vật, cách đánh bắt kiểu tận diệt làm cho nguồn thủy sản gần như cạn kiệt. Hiện tượng "được mùa mất giá" lúa gạo và nông sản cũng khiến cho người nông dân điêu đứng. Khi ruộng vườn, sông nước miền Tây không còn đủ sức để "cưu mang" người dân, thì làn sóng di cư ồ ạt diễn ra.
Báo cáo của Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam lần đầu tiên đưa ra con số 1,3 triệu người miền Tây - lớn hơn dân cư của một tỉnh đồng bằng - đã ly hương lên Đông Nam Bộ trong thập kỷ qua. Bài toán giáo dục ở miền Tây lại bị đặt vào thách thức nan giải.
Em Neang Sà B. là người dân tộc Khmer, sinh năm 2003, đang học lớp 12 ở Châu Đốc thì nghỉ ngang để đi Bình Dương làm công nhân. Mấy tháng sau em lấy chồng rồi sanh con đầu lòng. Ở tuổi 19, khi bạn bè cùng trang lứa đang viết nên tương lai tươi đẹp trên giảng đường đại học thì Sà B. chăm con trong phòng trọ mấy mét vuông gần khu công nghiệp, cách quê nhà mấy trăm cây số. Mọi chi phí trong gia đình nhỏ của Sà B. phụ thuộc vào đồng lương chồng em, cũng đang làm công nhân trên ấy.
Ở miền Tây, học sinh đến độ tuổi lao động bỏ học để đi Bình Dương, đi Sài Gòn làm công nhân như Sà B. nhiều không đếm xuể. Đáng báo động hơn là học sinh tiểu học và trung học cơ sở cũng bỏ học. Cô giáo Võ Diệu Thanh đang dạy ở Tiểu học Thị trấn Chợ Vàm (Phú Tân, An Giang) cho tôi biết, mỗi năm sau đợt Tết Nguyên Đán là trường cô lại "hao hụt" hàng chục học sinh. Mấy em này có phụ huynh đi mần mướn ở Bình Dương, nghỉ Tết về rồi "bắt" con lên trên ấy luôn. Tôi gặp thầy Quách Ngọc Thuần đang dạy cấp hai ở huyện Kế Sách, tỉnh Sóc Trăng, thầy bảo tình hình học sinh bỏ học theo cha mẹ lên Bình Dương quả thật rất nhức nhói. Năm nào trường của thầy Thuần cũng dùng mọi biện pháp để vận động học sinh đừng bỏ học, nhưng không hiệu quả.
Khi lên Bình Dương, Sài Gòn, những đứa trẻ này hầu như không được đi học tiếp. Các em không chuyển trường đúng quy định nên không được giải quyết cho nhập học trên đó. Các tỉnh khác như Kiên Giang, Đồng Tháp, Bạc Liêu, Cà Mau, Vĩnh Long, Bến Tre, tình hình cũng tương tự. Nói cách khác, làn sóng bỏ học để đi Bình Dương, Sài Gòn mấy năm nay đã bao phủ khắp miền Tây. Với những đứa trẻ thất học này, cánh cửa tương lai chắc chắn sẽ hẹp lại. Rồi miền Tây sẽ ra sao?
Khi dịch bệnh Covid-19 bùng phát, nhiều nơi ở miền Tây không tiêu thụ nông sản được khiến đời sống người dân lâm vào khó khăn. Công ty, xí nghiệp ở các tỉnh miền Đông cũng lần lượt đóng cửa, đẩy lượng lớn công nhân rơi vào cảnh thất nghiệp, đói kém. Lúc bấy giờ, nhiều người mới nhận ra, chỉ có học hành đến nơi đến chốn mới là kế sách "sâu rễ bền gốc" giúp cuộc sống ổn định lâu dài. Nghỉ học để đi Bình Dương, Sài Gòn làm thuê chỉ nên là việc bất đắc dĩ, không thể biến thành một làn sóng, một trào lưu rầm rộ.
Người miền Tây đã quá mệt mỏi với những đợt ly hương rồi hồi hương. Ước mơ của bà con là các tỉnh miền Tây xây thêm nhiều khu công nghiệp, khu chế xuất, để họ có thể vừa đi làm vừa được sống gần gũi với gia đình, chòm xóm, để con cái không phải chịu cảnh dang dở chuyện học hành. Đó cũng là giải pháp căn bản để hạn chế nạn di cư tự phát đang kéo theo nhiều hệ lụy cho vùng.
Ở những khu công nghiệp lớn như Bình Dương, Sài Gòn, Đồng Nai, theo tôi cũng cần đánh giá lại các chính sách giáo dục và an sinh cho người nhập cư. Mấy tháng nay, khi dịch bệnh cơ bản được kiểm soát, nhiều công ty bắt đầu mở cửa hoạt động lại. Họ dùng mọi biện pháp để thu hút và tuyển dụng công nhân. Song, trong các chế độ đãi ngộ mà công ty trưng ra để chào mời, tôi không thấy đề cập gì đến chuyện chăm lo giáo dục cho con cái của những công nhân sẽ được tuyển dụng.
Nếu cứ tiếp diễn tình trạng cha mẹ đi làm công nhân, cho con cái nghỉ học rồi lên ở trong các căn phòng trọ chật chội gần khu công nghiệp, suốt ngày với chiếc điện thoại hay máy chơi game, chúng ta xem như đã tước mất tuổi thơ và tương lai của những đứa trẻ này.
Và tương lai của miền Tây phụ thuộc vào những thế hệ đang dần bị tước mất tuổi thơ và quyền được học hành đó.
Trương Chí Hùng
Trở lại Góc nhìnTrở lại Góc nhìn">Tương lai của miền Tây
Nhận định, soi kèo Gamba Osaka vs Shimizu S
... Đó là "quay xe".
Trên một diễn đàn dành cho giới trẻ, mới đây một bạn gái chia sẻ câu chuyện tới chơi chào hỏi gia đình bạn trai của mình. Những sự việc diễn ra ở nhà bạn trai khiến cô cứ đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, rồi cô tự hỏi đang yên đang lành nếu lấy chồng mà phải trở thành người phụ nữ như vậy thì lấy để làm gì, cứ ở một mình tự do tự tại có phải sướng hơn không.
Cô gái kể nhà bạn trai cô ở Mỹ Đình. Hai người yêu nhau hơn một năm, tình cảm cũng đến lúc đậm sâu nên cô quyết định sẽ tới nhà bạn trai ra mắt. Trưa hôm ấy cô tự đi xe đến nhà bạn trai cho chủ động. Tới nơi, bố mẹ bạn trai chưa về, nhưng bạn trai đã ngay lập tức bảo cô "tranh thủ" đi lấy chổi quét "hộ" anh cái sân, còn anh ngồi chơi game trên điện thoại ở trong nhà.
Sân quét xong cũng là lúc bố mẹ người yêu xuất hiện. Người yêu lại bảo cô xuống giúp mẹ anh chuẩn bị mâm bát. Tưởng giúp sắp mâm bát thôi, ai ngờ chờ cô là đủ việc rửa bát cũ, tráng bát đũa với nước sôi, chiên trứng, luộc rau, pha nước chấm, xếp bát đũa, bê mâm cơm lên nhà. Người yêu "phụ giúp" đúng một việc là bê nồi cơm lên.
Trong lúc ăn cơm, mẹ bạn trai còn "nhờ" cô gỡ xương cá cho bạn trai và bố bạn trai ăn nữa. Ăn xong chưa kịp thở, cô lại thấy người yêu bảo: "Em mang mâm bát này xuống rửa, anh lên pha nước cho bố".
Khi cô dọn dẹp, rửa bát xong xuôi cũng là lúc bố mẹ người yêu bỏ lên phòng nghỉ. Hai bác không tiếp chuyện bạn gái của con, chỉ nói: "Cháu ngồi chơi nói chuyện, cô chú lên nhà nghỉ chút nhé".
Sau khi bố mẹ người yêu lên nhà, cô mới hỏi người yêu: "Sao em mới đến mà đã phải làm nhiều thế, em tưởng khách đến thì giúp được gì thì giúp chứ". Đáp lại băn khoăn của cô, người yêu trả lời:
- Dâu họ nhà anh đều phải thế hết, kể cả ra mắt cũng phải làm vậy, sau này lấy anh thì em cũng phải vậy thôi.
Nghe xong câu ấy, cô ngắn gọn đáp lời bạn trai: "Thế thôi em không làm dâu nhà anh đâu" rồi lấy xe ra về, mặc kệ người yêu ngơ ngác hỏi "em đi đâu đấy".
Cô gái cho biết đó là một trải nghiệm khiến cô cảm thấy sợ hãi, tới giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn hay bất kỳ cuộc gọi nào của người yêu. Vừa ra trường đã gặp "thử thách chọn dâu" thế này, cô cho rằng thôi cứ kiếm tiền chơi chán đi, lấy chồng hay không thì về sau sẽ tính.
Câu chuyện của cô sau khi chia sẻ trên mạng xã hội đã nhận được hàng vạn biểu tượng cảm xúc và hàng ngàn bình luận. Cư dân mạng tỏ ý bất bình với cách ứng xử của gia đình bạn trai: "Gia đình gì kỳ vậy. Mới lần đầu ra mắt thôi mà đã coi con gái người ta như osin rồi, không biết sau này lấy về sẽ thế nào. Thêm quả ông người yêu vậy nữa, giải tán sớm chứ yêu đương gì".
"Dẫn người yêu về ra mắt mà không chủ động qua đón người ta; Nhờ quét hộ cái sân còn mình thì đi chơi game; Nhà mình mà bắt người yêu phải chuẩn bị hết; Lại còn bắt phải gỡ xương cá nữa cơ chứ; Ăn xong lại bắt người yêu rửa bát.
Qua 5 điều trên ta thấy người đàn ông trong câu chuyện không xứng đáng để được làm chồng của cô gái này. Với một cô gái ngoan hiền, lễ độ, biết nhẫn nhịn, lịch sự làm hết mọi thứ thế này rồi mới ra về và chia tay thì ông này chỉ xứng đáng xách dép cho cô gái thôi.
Thời buổi giờ về làm vợ chứ có phải về làm osin đâu mà cơm bưng nước rót, không biết san sẻ thế cơ chứ. Cái đồ đàn ông vô dụng, gia trưởng, mê game, xứng đáng ở giá suốt đời" là ý kiến được đưa lên "hàng top" với gần 500 lượt thích từ các thành viên diễn đàn.
Cũng có ý kiến cho rằng bạn trai lộ nguyên hình gia trưởng, lười biếng, thiếu chia sẻ sớm như vậy cũng tốt, chứ lần đầu ra mắt đối xử ga-lăng tới lúc lấy về mới "hiện nguyên hình" thì cô gái mới gọi là khốn khổ.
Đa số các bạn trẻ đồng tình rằng sẽ không làm dâu một gia đình cổ hủ, gia trưởng, coi việc lấy con gái nhà người ta về là để làm người giúp việc không công.
Chăm lo cho gia đình là hạnh phúc của mọi thành viên, kể cả nàng dâu hay chàng rể đều không cần phải so đo tính toán, nhưng việc chăm nom đó không nên được coi là "trách nhiệm của nàng dâu", là thước đo để đánh giá một cô gái trước khi về nhà chồng.
Trong vai trò bạn của con trai đến chơi nhà và chào hỏi người lớn, chưa cần biết có trở thành nàng dâu không, nhưng với nghi lễ xã giao thông thường, các cô gái xứng đáng được đối xử tôn trọng và lịch sự.
Theo Dân Trí
Cuộc tình đẹp nhất là cuộc tình cuối cùng
Hai người đó, nhìn qua ai cũng nghĩ họ sinh ra là để dành cho nhau. Anh thì giỏi, chị thì đoan trang. Họ giàu có và thành đạt.
">'Dâu nhà anh đều phải thế hết', nghe xong câu này cô gái bỏ bạn trai luôn
Theo thông báo vào ngày 13/8, khách hàng sử dụng bất kỳ mẫu xe điện nào của ba hãng đều có thể sử dụng dịch vụ tại các trung tâm dịch vụ trên toàn quốc. Những bộ phận chính của xe sẽ được kiểm tra, gồm hệ thống làm mát, hệ thống điện và vật liệu cách nhiệt, phần thân dưới và pin.
">Các hãng xe Hàn kiểm tra nguy cơ cháy ôtô điện miễn phí
Trong thời điểm dịch bệnh như hiện nay, giải pháp làm việc tại nhà đã được nhiều công ty lựa chọn. Nhưng với những người đã có gia đình, làm sao để chúng ta cân bằng tốt nhất giữa công việc và chuyện nhà, hạn chế mọi xung đột với người thân?
Dưới đây là kinh nghiệm của bản thân tôi khi làm việc tại nhà.
Tạo lập một không gian làm việc riêng biệt
Khi bắt đầu công việc tại nhà, do tâm lý muốn được sẻ chia cùng nhau, vợ chồng tôi đã cố gắng tạo ra một không gian làm việc chung. Nhưng lợi bất cập hại, sau vài tuần cùng làm việc online, chúng tôi nhận ra điều đó không tạo nên hiệu quả mà còn tạo tác dụng ngược, khiến chúng tôi phân tâm và cãi nhau nhiều hơn.
Thay vì cùng nhau chia sẻ một không gian hẹp, mỗi người chúng ta nên tự tạo ra nơi làm việc riêng cho mình.
Nếu diện tích nhà bị giới hạn, chúng ta có thể tận dụng những góc nhỏ trong nhà như kê bàn trong phòng ngủ, một góc lan can, hoặc làm việc ngay trong mảnh vườn nhỏ…Việc sở hữu một không gian nhỏ và riêng biệt sẽ giúp bạn tập trung tối đa, kích thích năng lực sáng tạo cho công việc của bạn.
Sẵn sàng chia sẻ khó khăn, tôn trọng lịch trình làm việc của nhau
Có một sự thật chúng ta phải thừa nhận rằng khi làm việc tại nhà, mọi người rất dễ bị phân tâm. Đặc biệt, chúng ta khó có thể chối từ khi người thân đến trò chuyện hay nhờ vả làm giúp công việc nhà.
Với những bạn có con nhỏ như vợ chồng tôi, việc phân chia thời gian chăm sóc em bé cũng là một vấn đề nan giải, gây xao nhãng trong quá trình làm việc. Thay vì tranh cãi hoặc bất đồng ý kiến, bạn hãy cố gắng kiên nhẫn và chia sẻ với nhau để có thể thống nhất giải pháp phù hợp cho công việc và gia đình.
Mỗi thành viên trong gia đình nên có sự tôn trọng không gian riêng tư, cố gắng giữ bầu không khí tĩnh lặng, tránh làm phiền trong thời gian làm việc tại nhà của nhau.
Đó là cách giúp mỗi thành viên hoàn thành tốt công việc trong thời gian nhanh nhất có thể. Và đương nhiên, cách tôn trọng lịch trình làm việc cá nhân của mỗi người cũng chính là cách thể hiện tình cảm và sẻ chia với nhau trong mùa dịch đấy.
Cho nhau thời gian nghỉ ngơi, phục hồi tinh thần
Dù không phải mất quá nhiều thời gian và công sức để di chuyển đến cơ quan nhưng quá trình làm việc tại nhà cũng tổn hao của chúng ta rất nhiều sức lực. Chính điều này khiến ta cần nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn bình thường. Do vậy, khi bạn thấy mỏi mệt, kiệt sức hãy yêu cầu sự trợ giúp của người thân để san sẻ mọi việc trong gia đình. Đó cũng là cách tạo cho mình một chút thư giãn nhằm tái tạo năng lượng, quay trở lại làm việc tốt hơn.
Bạn có thể thư giãn bằng cách ngâm mình trong bồn tắm, uống một cốc nước hoa quả bổ sung vitamin cho cơ thể, hoặc nghe nhạc xem phim để đầu óc được thư thái. Theo nhiều nghiên cứu tâm lý, việc tìm ra cho mình một liệu pháp thư giãn sau khoảng thời gian làm việc tại nhà cũng là một cách để gia tăng năng suất làm việc.
Nhìn chung, việc tìm ra những phương pháp khác nhau như tạo không gian riêng biệt, học cách san sẻ và quan tâm nhau chính là cách để mỗi người trưởng thành cân bằng giữa công việc và đời sống cá nhân.
Dịch bệnh dù đáng sợ nhưng xét cho cùng lại là cơ hội để ta nâng cao năng lực cá nhân, đúng như Anthony Robbins - chuyên gia huấn luyện CEO đã từng nói: “Khó khăn là một món quà, nếu không có khó khăn, chúng ta sẽ không phát triển”.
Độc giảThiên Bình
Muôn kiểu thích nghi với cuộc sống giãn cách của người Hà Nội
Tổ chức sinh nhật online, ship hàng treo cửa, tập thể dục trong nhà... là những cách thích nghi mới với cuộc sống giãn cách của người Hà Nội.
">Cách giữ cân bằng giữa công việc và gia đình trong mùa dịch bệnh