您现在的位置是:NEWS > Thể thao
Ai sẽ là người thay đổi đất nước?
NEWS2025-03-25 07:50:54【Thể thao】5人已围观
简介Ai trong đời cũng đi tìm thành công và hạnh phúc,ẽlàngườithayđổiđấtnướbảng xếp hạng bóng đá serie a bảng xếp hạng bóng đá serie abảng xếp hạng bóng đá serie a、、
Ai trong đời cũng đi tìm thành công và hạnh phúc,ẽlàngườithayđổiđấtnướbảng xếp hạng bóng đá serie a gia đình nào cũng mong muốn hạnh phúc, công ty nào, tổ chức nào cũng muốn hùng mạnh. Và tương tự, quốc gia nào cũng muốn thay đổi để phú cường và văn minh, nhưng ai sẽ làm điều đó? Ai sẽ người nắm giữ chiếc chìa khóa mang lại hạnh phúc cho mỗi cá nhân và gia đình, cho sự lớn mạnh của một tổ chức, doanh nghiệp và sự hùng cường của một quốc gia?
Trước khi trả lời câu hỏi quan trọng trên, tôi xin kể một câu chuyện. Có lần, khi đi xem một vở kịch, kết thúc phần 1, cô MC ra nói xin quý vị khán giả một tràng pháo tay, nhưng chỉ có lẹt đẹt vài cái. Tôi quay sang hỏi một anh ngồi kế bên, anh thấy vở kịch hôm nay như thế nào? Anh ấy nói, tuyệt vời, nhiều năm không đi xem kịch, không ngờ kịch lại hay quá như vậy, anh ấy rất tâm đắc.

Tôi hỏi thêm, sao anh thấy vở kịch hay, mà hồi nãy không thấy anh vỗ tay. Anh trả lời một cách hồn nhiên, “đã có người khác vỗ rồi, mình không vỗ cũng được”. Có lẽ hầu hết mọi người trong khán phòng hôm đó đều nghĩ như vậy, nên đã không có đủ những tràng pháo tay mà các nghệ sĩ xứng đáng được nhận.
Câu nói buột miệng của anh ấy: “Đã có người khác vỗ rồi, mình không vỗ cũng được” đã thực sự thức tỉnh tôi. Suy rộng ra, vậy ai sẽ thay đổi đất nước này, ai sẽ làm cho đất nước này hùng cường? Nếu ai cũng nghĩ rằng, đã có ai đó làm rồi thì sẽ không có ai làm cả và đất nước đó sẽ nghèo bền vững. Ai sẽ làm công ty này hùng mạnh? Nếu ai trong công ty cũng nghĩ là đã có người khác làm rồi tôi không làm cũng được thì có thể công ty sẽ phá sản. Ai sẽ làm cho gia đình này hạnh phúc? Nếu ai trong gia đình đó cũng nghĩ rằng, đã có ai đó làm rồi thì gia đình đó khó mà đầm ấm được…
Như vậy, trong mọi việc và mọi nơi, nếu tư duy “đã có người khác làm rồi, mình không làm cũng được” ngự trị và phổ biến thì sẽ hủy hoại quốc gia, tổ chức, gia đình và bản thân. Để tránh được điều này, chúng ta sẽ có thể điều chỉnh tư duy một chút, đó là, mình cứ tập trung vào công việc và bổn phận của mình, còn người khác có làm hay không, đó là việc của họ; mình hãy hành xử dựa trên lương tri và tiếng lòng của mình trước đã! Chẳng hạn, mình thấy kịch hay thì cứ vỗ tay, còn người khác có vỗ tay hay không thì đó là việc của họ; mình thấy cái gì nên làm, cần làm, phải làm và có thể làm thì cứ làm, còn người khác có làm hay không, đó là việc của họ, và đó cũng là cách nghĩ của con người độc lập và tự do.
Đôi khi ta quá quan tâm đến việc của người khác, nhưng lại chưa đủ quan tâm vào việc của mình. Chẳng hạn, nhiều ông chồng thỉnh thoảng vẫn thắc mắc là vì sao vợ không thương mình? Trong khi việc của chồng là thương vợ và cố gắng xứng đáng để được vợ thương, còn vợ có thương mình hay không, đó là việc của vợ. Và ngược lại, việc của vợ là thương chồng và cố gắng xứng đáng để được chồng thương, còn chồng có thương mình hay không, đó là việc của chồng. Khi cả hai vợ chồng đều thực sự nghĩ và sống như vậy thì chắc hẳn gia đình sẽ hạnh phúc hơn.
Tôi rất tâm đắc câu nói của nhà hiền triết Mahatma Gandhi, “Chính bạn phải là sự thay đổi mà bạn muốn nhìn thấy trong cuộc đời này”. Cho nên, thay đổi phải bắt đầu từ “tôi”, thay đổi đến từ “tôi”.
Với tư duy này, nếu hỏi rằng, ai sẽ thay đổi đất nước này, ai sẽ làm cho đất nước này hùng cường thì câu trả lời là “tôi” và ai cũng có thể là “tôi”.
Tôi sẽ làm cho đất nước này phát triển bằng cách làm cho tôi phát triển, bởi lẽ, khi tôi làm cho tôi sáng ra thì sẽ bớt cho đất nước một một người tăm tối, khi tôi trở thành một người tử tế thì sẽ bớt cho đất nước một kẻ không ra gì… Có lẽ không có cống hiến nào cho đất nước, cho cuộc đời này lớn hơn là trở thành một người tử tế. Vì khi mình là người thực sự tử tế thì làm gì cũng tử tế, bất kể là làm ăn, làm việc, làm nghề, làm dân, làm cha/mẹ, làm vợ/chồng, làm dâu/rể, làm con cái, làm bạn bè…
Đó cũng là lý do mà trong cuốn sách “Đúng Việc - Một góc nhìn về câu chuyện khai minh” (NXB Tri Thức, 2015), tôi có đặt ra bốn tiền đề.
Quốc gia: Một quốc gia sẽ thịnh vượng và văn minh khi phần lớn người dân trong quốc gia đó đều làm đúng và làm tốt công việc của mình.
Tổ chức: Một tổ chức sẽ hùng mạnh khi phần lớn những thành viên trong tổ chức đó đều làm đúng và làm tốt công việc của mình.
Gia đình: Một gia đình sẽ hạnh phúc trọn vẹn khi tất cả các thành viên trong gia đình đó đều làm đúng và làm tốt công việc của mình.
Cá nhân: Một con người chỉ có thể thành công bền vững và hạnh phúc đích thực khi và chỉ khi người đó làm đúng và làm tốt tất cả công việc của mình.
Vậy, “việc” là việc gì? và thế nào là “đúng”?
Hành trình đi tìm lời đáp cho hai câu hỏi này cũng là hành trình đi tìm chân lý, đi tìm bản chất và chân giá trị của mọi thứ. Đó cũng là hành trình khai minh của muôn người và muôn đời.
Thực ra, công việc của bất kỳ ai trong đời cũng bao gồm Làm người, Làm dân và Làm nghề (làm nghề trong công sở và làm nghề trong gia đình). Lựa chọn “đúng việc” hay “sai việc” của mỗi người trong từng công việc ấy sẽ làm nên con người và cuộc đời của họ, cũng như làm nên gia đình, tổ chức và xã hội mà họ đang sống.
Bởi lẽ, con người thì khác với muông thú, cỏ cây và máy móc, con người tự do thì khác với con người nô lệ, con người công cụ, con người phận vị, con người hoang dã; công dân thì khác với thần dân hay nô dân; người thầy thì khác với thợ dạy hay máy dạy; trí thức thì khác với trí nô; nhà văn thì khác với bồi bút; nhà quản trị thì khác với kẻ cai trị; lãnh đạo thì khác với cầm quyền; doanh nhân thì khác với trọc phú hay con buôn…
Nhưng làm sao lựa chọn nếu không hề biết đến sự tồn tại của những lựa chọn đó, không rõ đâu là sự khác biệt giữa chúng và đâu là “mình” giữa những lựa chọn đó? Làm sao có thể làm đúng khi chưa biết đâu là cái đúng? Làm sao “làm ra chính mình” hay “được là chính mình” khi chưa biết đâu là mình?... Hành trình “tôi đi tìm tôi” đó cũng chính là hành trình khai minh của mỗi người, mỗi nhà, mỗi tổ chức và mỗi xứ sở.
Lâu nay nhiều người vẫn than thở là xã hội, thế giới và thời cuộc bây giờ có quá nhiều điều khiến chúng ta phải trăn trở. Vậy căn nguyên của những gì đang diễn ra trong xã hội, căn nguyên của những vấn đề mà con người ngày nay đang gặp phải là gì và do đâu?
Tôi cho rằng, những thực trạng mà chúng ta đang nhìn thấy ngày nay của con người, của gia đình, của tổ chức, của xã hội bắt nguồn sâu xa từ việc có quá nhiều thứ chưa được trả lại bản chất và chân giá trị của nó, cũng như có quá nhiều người chưa hiểu đúng và làm tốt những “công việc” của mình.
Do vậy, để con người và gia đình hạnh phúc, để tổ chức thành công và quốc gia hùng cường thì hãy bắt đầu từ chuyện bàn về “đúng việc” và “sai việc”, cũng như cần tư duy lại, định nghĩa lại mọi thứ và tìm về chân giá trị của mọi vấn đề.
Chẳng hạn “làm nghề” thì bao gồm trong công sở và làm nghề trong gia đình. “Làm nghề” trong công sở chính là làm bác sĩ, kỹ sư, giám đốc, kế toán, bảo vệ, thư ký, công nhân… Còn “làm nghề” trong gia đình chính là làm cha/mẹ, vợ/chồng, làm con cái, làm ông/bà, dâu/rể, làm anh, chị, em… Nghĩa là, cha có việc của cha, mẹ có việc của mẹ, vợ có việc của vợ, chồng có việc của chồng, con cái ông bà nói chung mỗi người sẽ có bổn phận riêng của mình trong gia đình, chỉ cần một thành viên trong gia đình làm không đúng hoặc làm không tốt công việc hay bổn phận của mình thôi thì gia đình khó có hạnh phúc trọn vẹn.
Nghề làm cha mẹ ngày nay cũng vô cùng thách thức, làm cha mẹ giúp con có khả năng tự lực khai phóng, giúp con khai mở tâm trí và giải phóng tiềm năng để con trở thành con người tự do, công dân trách nhiệm và chuyên gia ưu tú, thì khác với việc thao túng con để biến con cái trở thành người mà cha mẹ muốn (nhưng không chắc đó là tố chất, tiềm năng và ước nguyện của con). Cha mẹ muốn dạy con thành người thì trước hết phải xem “con người” lớn hơn “con mình”. Vì chỉ khi xem con cái là con người mới có thể giúp con khai tâm và mở trí để phát huy tiềm năng và hiện thực ước nguyện tốt lành của con, còn khi xem con cái chỉ là “con mình” thì rất dễ biến con thành công cụ, thành tài sản hay thành vật trang sức của gia đình.
Riêng đối với doanh nhân thì “đúng việc” của doanh nhân là gì? Là làm kinh doanh đúng nghĩa và làm lãnh đạo đúng nghĩa? Vậy làm kinh doanh là làm gì? Tôi cho rằng, “kinh doanh làm kiếm tiền bằng cách phụng sự xã hội thông qua các sản phẩm dịch vụ tốt lành”. Không có doanh nghiệp nào lại không bán cái gì đó, và cái mà doanh nghiệp bán phải tốt lành mới là kinh doanh, còn nếu không tốt lành thì không phải là kinh doanh, mà chỉ là đội lốt kinh doanh mà thôi.
Còn làm lãnh đạo là làm gì? Lãnh đạo khai phóng là ai? Trước khi nói về lãnh đạo khai phóng thì trước hết hãy nói về con người tự do. Con người tự do đích thực sẽ không đi theo lãnh đạo, mà chỉ đi theo “lá cờ” đúng đắn mà lãnh đạo phất lên. Còn lãnh đạo khai phóng là người có khả năng dẫn dắt thành công những con người tự do để cùng nhau đạt được tầm nhìn và mục tiêu chung.
Như vậy, khi tập trung làm đúng và làm tốt công việc của mình (làm người, làm dân và làm nghề) cũng chính là cách tốt nhất để phát triển bản thân, đồng thời góp phần phát triển gia đình, tổ chức và đất nước. Có thể ta không thay đổi được hướng gió, nhưng ta có thể điều chỉnh được cánh buồm, vì cánh buồm nằm trong tay ta và thuyền vẫn có thể đi ngược gió. Khi nhiều người nghĩ như vậy và làm như vậy thì đất nước nhất định sẽ đổi thay và phát triển. Thay đổi đến từ “Tôi”, chính “Tôi” là sẽ người thay đổi đất nước!
Tập trung làm đúng và làm tốt công việc của mình (làm người, làm dân và làm nghề) cũng chính là cách tốt nhất để phát triển bản thân, đồng thời góp phần phát triển gia đình, tổ chức và đất nước. Có thể ta không thay đổi được hướng gió, nhưng ta có thể điều chỉnh được cánh buồm, vì cánh buồm nằm trong tay ta và thuyền vẫn có thể đi ngược gió. Khi nhiều người nghĩ như vậy và làm như vậy thì đất nước nhất định sẽ đổi thay và phát triển.很赞哦!(9666)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Ehime FC vs Consadole Sapporo, 12h00 ngày 23/3: Chủ nhà chìm sâu
- Điều khiển camera bằng... phẩy tay
- Truyện Có Gan Viết Đồng Nhân Thì Có Gan Mở Cửa Đi!
- Cách vệ sinh màn hình TV Plasma
- Nhận định, soi kèo Ehime FC vs Consadole Sapporo, 12h00 ngày 23/3: Chủ nhà chìm sâu
- Apple loay hoay sửa lỗi pin iPhone 4S
- Truyện Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
- Máy tính biết nghiên cứu ung thư
- Nhận định, soi kèo U19 Áo vs U19 Iceland, 21h00 ngày 22/3: Chiến thắng thứ 3
- Truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Phiên Bản Thế Thân
热门文章
站长推荐
Kèo vàng bóng đá Bồ Đào Nha vs Đan Mạch, 02h45 ngày 24/3: Thất vọng Seleccao
Bên cạnh phiên bản dm4 thường, HP còn đưa ra phiên bản Pavilion dm4 trang bị hệ thống âm thanh Beats Audio. Thiết kế của dm4 Beats Edition khác biệt đôi chút so với bản bình thường với lớp vỏ màu đen và logo Beats màu đỏ trên nắp máy. Đèn nền bàn phím cũng theo tông màu đỏ chứ không phải là màu trắng. Cấu hình máy cũng mạnh hơn với CPU Core i5, RAM DDR3 8GB và ổ đĩa cứng dung lượng 750GB. Pavilion dm4 Beats Edtion sẽ được bán ra cùng ngày với dm4 với giá 900 USD.
Smart Response Technology (SRT) là công nghệ do Intel phát triển nhằm kết hợp tốc độ cao của SSD với dung lượng lưu trữ lớn của HDD. Hiện tại, giá thành của SSD còn cao nên việc sử dụng hoàn toàn giải pháp lưu trữ này còn chưa hợp túi tiền với đa số ng dùng. SRT dùng ổ SSD dung lượng thấp như một bộ nhớ đệm để lưu trữ các tập tin và phần mềm thường dùng trong khi vẫn có HDD để chứa dữ liệu kích thước lớn. Thời gian đầu, tốc độ sẽ không có nhiều thay đổi nhưng sau một thời gian, phần mềm sẽ tự động học hỏi thói quen của người sử dụng và di chuyển các tập tin có mức độ dùng cao sang SSD để có tốc độ truy xuất nhanh hơn khi cần thiết. Yêu cầu để SRT hoạt động đó là máy tính phải sử dụng bo mạch có chipset Z68, một ổ SSD và một HDD ở bất kì dung lượng nào. Có thể xem SRT giống như công nghệ lai ổ SSD và HDD của dòng Seagate Momentus XT.
">HP làm mới Pavilion dm4, có phiên bản Beats Audio
>> Điện thoại Facebook chính hiệu - Vẫn phải chờ!
Theo trang tin công nghệ AllThingsD, ít nhất 16 tháng nữa, Facebook sẽ ra mắt chiếc smartphone “Facebook” chính hiệu do HTC sản xuất với tên mã Buffy. Không ai đoán trước được tương lai, nhưng có một số thực tế cũng như tiền lệ trong lịch sử cho thấy một chiếc điện thoại tập trung sâu sắc vào Facebook dễ thất bại. Dưới đây là lý do tại sao.
Đã có ứng dụng Facebook trên nhiều smartphone
Facebook và nhà sản xuất HTC sẽ phải thực hiện chiến lược tiếp thị hết sức khéo léo để thuyết phục khách hàng rằng họ thực sự cần một chiếc điện thoại xây dựng chủ yếu cho Facebook khi đã có nhiều loại smartphone đi kèm ứng dụng hỗ trợ mạng xã hội này.
Hầu hết các ứng dụng đều đã có chức năng mà đa số người dùng muốn sử dụng, khiến người ta nghi ngờ sự cần thiết xây dựng một thiết bị hoàn toàn mới cho Facebook, ngay cả khi sản phẩm này hứa hẹn sẽ hỗ trợ toàn bộ các tính năng của mạng xã hội.
">Điện thoại Facebook khó thành công
Năm sáu tuổi, vừa khai giảng được hơn một tháng, hai anh em đã thay phiên nhau bị viêm ruột thừa, phải phẫu thuật và điều trị liên tục bốn tuần liền. Xuất viện đi học lại chưa được bao lâu, hai đứa lại tiếp tục nhiễm trùng đường ruột, trị dứt điểm chắc cũng phải hơn nửa tháng. Số ngày nghỉ vượt quá quy định của trường, vậy là mẹ quyết định cho hai anh em học trễ một năm.
Năm lớp năm, Tuyên gặp phải sự cố khiến cho tâm lí sang chấn nghiêm trọng, không thể tiếp tục cùng anh mình hoàn thành việc học song song với nhau. Vậy nên cũng từ đó, Dương chính thức đi trước cậu em một lớp đúng với danh nghĩa "làm anh" của mình.
Gia đình Tuyên và Dương còn có một người con nuôi tên Kỳ, vì mồ côi ba mẹ từ nhỏ nên Kỳ được bà nội rước sang Mỹ nuôi dưỡng cho đến hiện tại. Gia đình Tuyên cũng gửi trợ cấp đều đặn để cậu con nuôi có một môi trường học tập tốt nhất. Nếu không phải lần này bà nội của hắn bệnh nặng không qua khỏi được, hắn chắc chắn sẽ không quay về Việt Nam, nói về quyết định này có lẽ hắn đã đắn đo suy nghĩ rất lâu, chỉ là hắn cũng không tài nào nghĩ ra, sự xuất hiện của mình lại náo loạn cuộc sống của một người cả đời như vậy.
...
"Tuyên, dậy đi con! Sao nằm đây ngủ vậy?"
"Mẹ..."
Giọng của mẹ nhè nhẹ cất lên đâu đó từ bên kệ dép, Lam Tuyên dụi mi mắt vài cái rồi mới chống tay ngồi dậy.
Hôm nay là thứ bảy, sau khi chạy bộ về, Tuyên tranh thủ chuẩn bị phần đồ ăn sáng cho mình để kịp đến trường. Học nửa buổi ở trường thì lại quay trở về nhà với một cơn đau đầu nhẹ, chỉ ngồi xem chương trình tivi một chút mà lại thiếp đi lúc nào chẳng hay.
"Thằng Dương đâu? Vẫn chưa về sao?"
"Anh hai có hẹn với bên hội học sinh chiều nay!"
Vốn là một bác sĩ tâm lí có tiếng rất giỏi. Nhiều năm nay mẹ còn lấn sân hoạt động cộng đồng kèm theo công tác xã hội để giúp đỡ những trường hợp không được may mắn.
Nhưng bởi vì lo cho công việc nhiều quá, mẹ cũng không có nhiều thời gian để quan tâm chính con ruột của mình. Hai đứa nó nương tựa vào nhau tự mình trưởng thành là chính, nhưng phải kể từ lúc Tử Kỳ đồng ý trở về, mẹ đã dành không ít thời gian của mình để lo lắng cho toàn bộ thủ tục của nó, duy chỉ có việc ra đón tận sân bay là mẹ không thể, bởi vì hôm nay còn phải tranh thủ sang nhà nội hoàn thành công việc gì đó. Ngậm ngùi đem trọng trách giao lại cho cậu con lớn, cứ tưởng đâu là chắc ăn rồi kia chứ?
"Ủa? Mẹ dặn nó chiều ra sân bay Liên Khương rước thằng Kỳ mà! Em con ít khi về Việt Nam, không để nó tự đi tự về được đâu! Bây giờ mấy giờ rồi?"
Tuyên điềm tĩnh liếc nhìn đồng hồ, còn nhàm chán ngáp dài một cái. Chuyện nhà có thêm thành viên mới không hề để lại được chút hứng thú nào trong thái độ.
"Anh hai có dặn con đi rước nó rồi, với lại hơn tám giờ tối mới hạ cánh mà, bây giờ mới bốn năm giờ!"
"Vậy thì được, mà con rước thì mẹ càng yên tâm hơn! À Tuyên, con có bằng lái ôtô rồi thì lấy xe của ba mà đi rước em cho ấm..."
"..."
Thật ra từ sớm mẹ cũng muốn Tuyên sẽ là người đi đón Tử Kỳ, chẳng qua sợ tính cách khó chịu của nó nói ra lại phiền thêm mấy câu từ chối nữa. Dù sao Dương vẫn nhiệt tình hơn, vậy mà nó lại có thể nhận lời giúp anh trai một cách nhanh nhẹn như vậy, khác hẳn với cách nó đã từ chối lời đề nghị tế nhị ban đầu của mẹ.
"Mà nè... đưa Tử Kỳ về nhà thì sắp xếp cho nó ở chung phòng với con luôn đi!"
"Mẹ nói gì?"
Lần này thì Lam Tuyên không ngáp ngủ nữa, hai mắt bỗng nhiên sáng bừng cùng một lúc chỉ vì câu nói của mẹ.
"Mẹ nói con dọn dẹp phòng cho Tử Kỳ ngủ chung chứ sao?"
"Không được! Con quen ở một mình từ lâu rồi mà!"
Mẹ cũng biết đề nghị của mình chắc chắn sẽ không nhận được đồng tình từ thằng con trai khó chịu trước mặt. Nhưng mà những lời mẹ đang nói vốn dĩ không phải là đang thương lượng với nó, mẹ hiện tại đang yêu cầu nó. Một yêu cầu vô cùng tối cao, khiến thằng bé buộc phải chấp nhận bằng tất cả sự nhiệt tình.
"Con thử làm chưa mà biết mình không làm được?"
"Nhưng mà... tại sao lại là phòng của con? Anh hai thì sao? Con tưởng thằng kia về sẽ ở phòng của anh hai, anh hai chủ yếu ở kí túc xá của trường, cả tuần về nhà có hai ba lần, sao không để thằng kia ở trong đó đi?"
Ở nhà thì Lam Tuyên rất hiếm khi lớn tiếng và phân bua, vậy mà giờ cũng biết bức xúc bắt đầu lên giọng tị nạnh, nhưng mà trước giờ vẫn như vậy, bởi vì nhà không có con gái nên đối với mẹ thì anh trai yếu đuối mỏng manh cứ như công chúa. Tị nạnh với công chúa của mẹ cũng không hề có kết quả tốt đẹp là mấy. Thái độ cáu gắt đó của thằng con trai, chỉ một từ không đủ chuẩn mực cũng đã bị mẹ trách rồi, mẹ nói ra câu nào sau đó, ánh mắt nhận tội của Lam Tuyên cũng dần hạ xuống theo từng câu chữ.
"Thằng kia là thằng nào?"
"Con xin lỗi, ý con là sao mẹ không để Tử Kỳ ở phòng của anh Dương đi..."
"Thằng bé từ nhỏ đã không có anh em ba mẹ ở cùng, mang nó về Việt Nam rồi cho nó một phòng riêng như vậy có ý nghĩa gì?"
"..."
Nhìn cái vẻ im lặng thế kia, có lẽ là đã tám chín phần muốn chấp nhận rồi. Vậy mà mẹ vẫn cố tình châm thêm vài ba câu chèn ép, ép đến khi thằng con khó chịu buộc lòng lên tiếng mới thôi.
"Mẹ cũng tính để cho hai đứa ở chung ngay từ đầu rồi, để con giúp đỡ nó quen với cuộc sống ở đây. Cái phòng tập nhảy của con đó, sau này mẹ sẽ cắt bớt đi để nới rộng phòng cho thằng Kỳ ở, chứ cái phòng chỗ cuối hành lang nhỏ quá, cũng không được thoải mái cho lắm!"
"Đừng cắt phòng tập nhảy của con mà mẹ, như vậy là chưa có đủ rộng đâu... còn cắt đi nữa con tập sao được?"
"Con đó, con có biết thằng Kỳ đột ngột quyết định về đây nên mẹ không kịp sắp xếp phòng cho nó không? Nếu đã biết thì đừng khiến mẹ khó xử, cái gì con cũng không chịu được thì mẹ sẽ cho con ra ngoài ở!"
"Con biết rồi... để con sắp xếp phòng... con không ra ngoài ở đâu, mẹ cũng đừng cắt phòng tập nhảy của con!"
Thật ra ba mẹ vốn cũng đang kinh doanh tận ba bốn khu homestay gần đây. Chuyện Tử Kỳ có chỗ ngủ hay là không đâu phải chuyện khó khăn gì, chẳng qua thừa biết mẹ muốn cho Tử Kỳ cảm giác gần gũi. Thế nên Lam Tuyên cũng chẳng còn cách khác, vừa không muốn phải ở cùng với Tử Kỳ, vừa không muốn hy sinh cái phòng tập nhảy đầu tư to bự, đành chủ động đứng dậy xách đồ lên lầu, đi tới cuối hành lang, nơi có cái phòng trống mà mẹ nhắc đến. Tranh thủ dọn dẹp cho người ta có một chỗ ngủ thoải mái trước khi bị mẹ sờ gáy thêm một lần nữa.
Dọn một mạch từ lúc bắt đầu cho đến hơn tám giờ tối mà quên không ăn uống gì, quên luôn cả nhiệm vụ đi rước Tử Kỳ mà anh hai đã nhờ vả trước đó. Thế là dù không hề cố ý, Tuyên vẫn bỏ Tử Kỳ đáng thương hết sức đứng ôm cái bảng có ghi tên mình ở ngoài sân bay, chờ đến khi người xung quanh đó giãn dần.
"Thuê bao quý khách vừa gọi..."
Tử Kỳ đợi hơn ba mươi phút nên cũng bắt đầu nóng lòng thử gọi vào số mà mẹ đã đưa trước đó. Hắn không biết đây là số di động của anh hai, người còn đang tất bật công việc ở hội học sinh, lúc bắt đầu cuộc họp, Hàn Dương vốn đã tắt chuông rồi.
"Mấy người này, sao không có ai online để gọi vậy ta..."
Loay hoay tìm lại địa chỉ trong điện thoại, mà điện thoại của hắn thì cũng đã nghịch suốt chuyến bay dài. Không mang theo cục pin dự phòng đúng là một sai lầm lớn, vừa đọc được tên đường thì điện thoại cũng "ngáp ngáp" tắt nguồn mất tiêu.
Hắn đã mua được một cái sim tạm thời, những cũng chẳng có cách gì để liên lạc người nhà ra đón. Trong khi đó, dù anh hai đã cẩn thận gửi cho hắn số điện thoại của Lam Tuyên, nhưng Tử Kỳ lại để chế độ máy bay trước khi nhận được tin nhắn.
Làm xong thủ tục nhập cảnh rồi, hắn còn phải di chuyển từ Sài Gòn về Đà Lạt, cũng không nghĩ là mình xui xẻo đến mức như vậy, Tử Kỳ ỷ y vào số phần trăm pin còn lại trong máy, ỷ y vào trong sự bất cẩn của mình.
Lẽ ra, hắn vẫn còn một cách là ngồi đợi ở chỗ sạc miễn phí, nhưng trớ trêu làm sao khi trạm sạc này lại sử dụng dây cáp để kết nối, điện thì có nhưng không có dây để cắm. Hắn bực dọc lảm nhảm mấy câu tiếng Việt đầu tiên trên mảnh đất mẹ.
"Thời buổi nào rồi còn sài dây cáp nữa chứ? Đã cho sạch miễn phí sao không cho xài đế sạc không dây luôn đi!"
"Người ta cho sạc free là may lắm rồi còn đòi với hỏi!"
Một người ngồi bên cạnh lên tiếng đáp lại đôi chút thắc mắc của hắn.
"..."
Ừ thì người ta phản bác câu than phiền của hắn cũng không hề sai. Nên hắn cũng tự biết an phận chọn cách im lặng mà quay lưng đi.
Cuối cùng cũng không đủ kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, Tử Kỳ quyết định kéo chiếc vali của mình ra bên ngoài tìm bắt taxi. Vị trí ít nhất mà hắn biết được chính là "Chợ Đà Lạt". Nhưng từ chợ về nhà tiếp theo phải đi thế nào thì hắn bó tay toàn tập, niềm hi vọng cuối cùng là phải làm sao có thể tìm được một chỗ để sạc điện thoại trước đã. Rơi vào tình thế này hắn chỉ ước mình vẫn còn ở Mỹ, ghé vào bất kì cửa hàng tiện lợi nào cũng có thể sạc miễn phí, chỉ cần đặt điện thoại lên đế và ăn xong phần gà rán mà thôi.
...
Dòng người ngoài kia dù vội vã nhưng ai cũng có một người nhất định đang chờ, nhìn qua nhìn lại chỉ một mình hắn loay hoay tự tìm taxi, mà taxi tầm này đều đã có người gọi sẵn từ trước, muốn tìm một chiếc chưa có khách để chui vào thôi cũng khó vô cùng.
"Meo!"
Hắn thở dài ngán ngẩm nhìn ra một vùng trời đêm bắt đầu tí tách mưa rơi. Cảm thấy mình rất giống một chú mèo con lạc chủ. Nhưng mà cái tiếng "Meo" vừa rồi thì không phải do hắn kêu đâu nhé.
"Meo!"
Dưới lề đường chẳng biết từ đâu chui ra một con mèo nhỏ, là mèo Anh lông ngắn trông rất đáng yêu, cổ nó có đeo vòng nhưng lại lang thang sợ đến phát run, nép vào dưới bánh của một chiếc taxi ngay trước mặt hắn.
"A a a... Anh gì ơi, chờ chút đã..."
Tử Kỳ từ lúc nhỏ đã rất thích mèo, cho nên trước mắt hắn chuyện một con mèo đáng thương bị cán sẽ thật kinh khủng. Hắn liều mạng chạy ra, mặc trời mưa chặn ở trước đầu taxi ra hiệu để tài xế đừng lăn bánh. Người tài xế nghe thấy tiếng của đối phương hốt hoảng thế kia đương nhiên không đạp ga nữa, phút chốc khi hắn cúi xuống ôm bé mèo vào lòng, cũng là lúc Lam Tuyên đội mưa từ trong thành phố chạy tới tìm hắn, vốn đã gần đến mức đó rồi nhưng lại không ai nhận ra ai.
"Meo, chủ của mày đâu? Mày đi lạc hả... tội nghiệp, giống tao quá à..."
"Meo..."
Nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mắt, Tử Kỳ thở dài cúi xuống nói thì thầm với con mèo đáng thương ở trên tay.
"Mày nói coi, giờ tao phải làm sao..."
Một mình lo cho bản thân đã không xong, lại còn rước thêm cả con mèo này nữa.
"Để xem..."
Chiếc vòng cổ của nó có khắc tên "Miu", mặt sau kèm với số điện thoại của chủ. Nhưng dù sao thì cũng rất lấy làm tiếc vì điện thoại trong túi hắn đã hết pin rồi.
"Thôi mày chịu khổ với tao một chút đi nha, chút nữa tao có chỗ dung thân tao sẽ tìm chủ cho mày! Được không?"
"Meo!"
">Truyện [BL] U Mê
Nhận định, soi kèo Liberia vs Sao Tome và Principe, 23h00 ngày 24/3: Cơn ác mộng kéo dài
Bên cạnh phiên bản dm4 thường, HP còn đưa ra phiên bản Pavilion dm4 trang bị hệ thống âm thanh Beats Audio. Thiết kế của dm4 Beats Edition khác biệt đôi chút so với bản bình thường với lớp vỏ màu đen và logo Beats màu đỏ trên nắp máy. Đèn nền bàn phím cũng theo tông màu đỏ chứ không phải là màu trắng. Cấu hình máy cũng mạnh hơn với CPU Core i5, RAM DDR3 8GB và ổ đĩa cứng dung lượng 750GB. Pavilion dm4 Beats Edtion sẽ được bán ra cùng ngày với dm4 với giá 900 USD.
Smart Response Technology (SRT) là công nghệ do Intel phát triển nhằm kết hợp tốc độ cao của SSD với dung lượng lưu trữ lớn của HDD. Hiện tại, giá thành của SSD còn cao nên việc sử dụng hoàn toàn giải pháp lưu trữ này còn chưa hợp túi tiền với đa số ng dùng. SRT dùng ổ SSD dung lượng thấp như một bộ nhớ đệm để lưu trữ các tập tin và phần mềm thường dùng trong khi vẫn có HDD để chứa dữ liệu kích thước lớn. Thời gian đầu, tốc độ sẽ không có nhiều thay đổi nhưng sau một thời gian, phần mềm sẽ tự động học hỏi thói quen của người sử dụng và di chuyển các tập tin có mức độ dùng cao sang SSD để có tốc độ truy xuất nhanh hơn khi cần thiết. Yêu cầu để SRT hoạt động đó là máy tính phải sử dụng bo mạch có chipset Z68, một ổ SSD và một HDD ở bất kì dung lượng nào. Có thể xem SRT giống như công nghệ lai ổ SSD và HDD của dòng Seagate Momentus XT.
">HP làm mới Pavilion dm4, có phiên bản Beats Audio
Bạch Cẩn Mộ tay cầm chiếc đũa nắm chặt một chút, đáy mắt xẹt qua một tia khẩn trương. Cô tính toán không cần anh sao? Không, anh không cho phép!
Sau khi áp xuống điên cuồng ở đáy lòng, anh mới chậm rãi mở miệng: "Không có."
Nghe được anh nói, Vô Dược nhẹ nhàng câu môi: "Vậy là tốt rồi, qua mấy ngày nữa chúng ta đi thành phố Y."
Anh không hỏi vì sao, tâm rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra: "Được."
Sau khi ăn xong Vô Dược nghỉ một lúc, tắm rửa một lần liền nằm trên giường. Biệt thự ở vị trí tương đối hẻo lánh cho nên xung quanh cũng không phát hiện tang thi, Vô Dược cũng không lo lắng tang thi sẽ xuất hiện.
Bạch Cẩn Mộ cũng ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh cô, chờ cô hoàn toàn ngủ say mới chậm rãi đứng dậy. Màu đen của con mắt chậm rãi nhiễm màu đỏ, cuối cùng hoàn toàn biến thành một đôi huyết đồng. Giây tiếp theo liền biến mất ở trong phòng.
Chỗ mà ban ngày Vô Dược đi qua, lúc này có một thiếu niên có vẻ đẹp không giống nhân loại đang đứng.
Mà trước mặt thiếu niên có một đoàn tang thi, tang thi giờ này khắc này đang ăn chính đồng loại của mình.
">Truyện Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
"Tiểu thư, đây là nơi kẻ đê tiện kia ở, tất nhiên sẽ thối." Nam nhân nhỏ gầy lên tiếng, vẻ mặt lấy lòng.
"Nàng là tỷ tỷ tốt của ta." Cố Phiên Nhiên ghét bỏ nhìn liếc qua Bắc Vũ Đường.
"Tự nhiên là vậy." Nam nhân nhỏ gầy vừa nói vừa đá vào thân hình đã mềm như không xương của nàng.
Bắc Vũ Đường đã sớm không còn biết đau, tùy ý nam tử giẫm đạp cơ thể nàng. Dù nàng muốn phản kháng, cũng vô lực.
Bắc Vũ Đường yên lặng chịu đựng nỗi đau trên người, máu loãng thỉnh thoảng từ miệng vết thương sưng mủ chảy ra. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Cố Phiên Nhiên, nhìn thấy hứng thú dưới đáy mắt của ả ta, hận ý ngập trời cắn nuốt linh hồn nàng.
"Nâng mặt lên cho đại tiểu thư nhìn."
Nam nhân khuất nhục dùng mũi chân nâng mặt nàng. Khuôn mặt khủng bố ghê tởm bất thình lình hiện rõ trước mắt người ở đây. Cố Phiên Nhiên dường như bị gương mặt thối rữa của nàng dọa sợ, ngơ ngác nhìn chằm chằm.
Bắc Vũ Đường nửa mù, vẫn gắt gao nhìn khuôn mặt vô tội đáng thương kia.
Chính gương mặt này, luôn làm ra vẻ nén giận trước mặt người khác, làm tất cả mọi người đều đứng về phía nàng ta.
"Ánh mắt đó của ngươi là sao!" Nam nhân nhỏ gầy kia hung hăng đá nàng, làm khuôn mặt của nàng bị lệch sang bên.
"A Vượng, ngươi đi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói với tỷ tỷ tốt của ta."
A Vượng chần chờ, "Tiểu thư, nếu tiện nhân này làm ngài bị thương, nô tài...."
Cố Phiên Nhiên giơ tay ngắt lời hắn, "Ta tin tỷ tỷ sẽ không làm vậy."
Bắc Vũ Đường nghe lời nói dối trá của ả, cười lạnh trong lòng. Đã đến nước này, ả còn muốn diễn?
Bộ dáng này của nàng, nếu còn có thể tấn công người khác, dù có chết nàng cũng sẽ liều mạng cắn chết tiện nhân kia.
A Vượng đi rồi, chỉ còn lại hai người trong phòng.
">Truyện Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung